Cam Lam sớm quen với việc bị Mạc Ngôn quản thúc và trêu chọc rồi, nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ bĩu môi nói:
- Không muốn dậy thì tí nữa em đi tìm chị Tiểu Âm.
Cam Lam bỗng nhiên ngẩng đầu nói nghiêm túc:
- Anh Mạc, câu anh nói không chỉ có hai chữ đâu.
Mạc Ngôn còn chưa nói gì, Cam Lam lại nói tiếp:
- Xin anh đấy, đại tiểu thư, hài hước một chút có được không?
Sau khi mấy người vừa ăn vừa cười xong, Cam Lam và Mai Thanh Giản bị Mạc Ngôn đuổi về phòng học, hai nam cảnh sát sớm quay về văn phòng, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu trong tay.
- Mạc Ngôn, hôm nay anh định bắt đầu điều tra từ phương án thứ hai sao?
Đỗ Tiểu Âm hỏi.
Mạc Ngôn nói:
- Tối hôm qua Trương Tiếu ĐIền không có động tĩnh gì, bây giờ là ban ngày, chắc hẳn cũng sẽ không có động tĩnh gì đâu. Hắn thì nhàn rỗi nhưng chúng ta không thể nhàn rỗi được, đợi lát nữa chúng ta đến chỗ Khải Sắt Lâm- người làm công vụ trước đây xem sao.
Có chút dừng lại nói tiếp:
- Thực ra thi thể người chết mới là manh mối tốt nhất, chỉ tiếc là bọn họ đã đem hỏa táng mất rồi.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Báo cáo khám nghiệm tử thi của bọn họ anh cũng xem qua rồi, không có manh mối nào khả nghi à?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Góc độ quan sát cà pháp y của tôi không giống họ, thứ bọn nhìn thấy là tầm vĩ mô, còn tôi là tầm vi mô.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy khám nghiệm tử thi của pháp y cũng có mặt vi mô vi mô đấy, có phải quá khoa trương không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Vi mô vi mô cũng là tương đối thôi, theo tôi thấy thì bọn họ kiểm tra được là vĩ mô… thông thường mà nói thì bọn họ kiểm tra và quan sát cấp tế bào, còn tôi lại bắt đầu từ nguyên tử nhỏ bé nhất của thế giới này.
Đỗ Tiểu Âm sớm được lĩnh hội sự thần kì của Mạc Ngôn, nên có rất nhiều tò mò và nghi vấn.
Lúc này thấy Mạc Ngôn chủ động nhắc đến nhân tiện nói:
- Nguyên tử nhỏ nhất? Tôi có thể hỏi đó là cái gì không?
Có chút dừng lại rồi nói tiếp:
- Nếu tôi đoán không nhầm, nó hẳn không phải là loại phân tử nguyên tử gì đó mà là một lại tồn tại mà tôi không biết được, đúng không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô tất nhiên là không biết rồi.
Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra nói:
- Chẳng lẽ còn nhỏ hơn cả nguyên tử, nơ-tron à?
Mạc Ngôn nói:
- Những thứ mà cô nói đến là dạng vật chất tồn tại, là nguyên tử nhỏ nhất cấu thành nên vật chất. Còn thứ mà tôi nhắc đến lại là một nguyên tử nhỏ nhất …
Có chút dừng lại rồi nói tiếp:
- Cô có còn nhớ năng lượng phụ mà tôi từng nói qua không?
Đỗ Tiểu Âm chợt nói:
- Hóa ra là nó à?
Mạc Ngôn vẫn lắc đầu nói:
- Cũng không phải chỉ chỉ nó. Nói nghiêm túc thì nó chỉ là một trong những loại đấy, theo tôi theo cách nói của con người thì có một tên gọi là “khí”, khí này cũng gọi là “khí”.
Cậu viết trên không chữ “khí” rồi nói:
- Khí này là tiên thiên chi khí, phía trước là khí, còn lại là khí thiên, đều là loại năng lượng thần bí được miêu tả trong điển tích Đạo gia. Lại ví dụ năng lượng phụ ở thôn Dân Tộc, kì thật cũng là một loại khí, mà còn là sát khí tương đương với một chất độc, là tinh khí biến hóa từ khí tồn tại trong xác ướp cổ, nên cũng được gọi là thi sát.
Mạc Ngôn nói một cách hồ hởi làm Tiểu Âm mê mẩn ngồi nghe.
Không hề để ý là một tiếng đã trôi qua.
Đỗ Tiểu Âm bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Những việc này từ trước đến giờ anh chưa hề nói qua, sao hôm nay lại nói vậy?
Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn Tiểu Âm một lúc rồi nói:
- Nhân sinh khó tìm được tri kỉ, nhất là hồng nhan tri kỉ, tôi chỉ muốn cho cô hiểu hơn thôi.
Chỉ là tri kỉ thôi sao?
Đỗ Tiểu Âm trong lòng dậy sóng, ngồi trước mặt Mạc Ngôn nhưng lặng lẽ không nói gì.
Ánh sáng rạng rỡ buổi sớm xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt hai người, dung nhan Đỗ Tiểu Âm xinh đẹp tuyệt trần và có chút mê hoặc lòng người, đặc biệt là đôi lông mi cong vút.
- Ngày hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, hi vọng là cứ như thế này mãi.
Mạc Ngôn cười cười, đang muốn nói gì đó thì có tiếng bước chân truyền lại từ phía sau.
- Cảnh sát Đỗ, chào cô.
Cùng với tiếng bước chân là một âm thanh hơi khàn khàn truyền đến.
Người đang nói là một cô gái khoảng 30 tuổi, tướng mạo bình thường, đi giày cao bình thường, mặc bộ váy màu xám.
- Giáo sư Tiêu?
Đỗ Tiểu Âm nhìn về phía cô gái kia, mỉm cười hỏi:
- Sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây thế? Trong trường không có hoạt động gì sao?
Nói xong cô giới thiệu với Mạc Ngôn:
- Người này là giáo sư Tiêu Nhã trưởng khoa hành chính đại học A, văn phòng của chúng ta ở đây cũng là do cô ý sắp xếp.
Mạc Ngôn khẽ gật đầu với Tiêu Nhã nói:
- Chào cô.
Đỗ Tiểu Âm tiếp tục giới thiệu:
- Giáo sư Tiêu, đây là cố vấn Mạc Ngôn ở chỗ chúng tôi.
Mạc Ngôn?
Tiêu Nhã nhìn thấy Mạc Ngôn thầm nghĩ, sao lại có thêm một cố vấn nữa?
Cô vươn tay ra bắt tay Mạc Ngôn rồi nói với Đỗ Tiểu Âm:
- Tôi đúng lúc đi qua đây, tiện thể qua xem thế nào. Cảnh sát Đỗ, nếu cần bên trường giúp đỡ gì thì cứ nói ra, có điều gì làm không được thì cứ nói, phía nhà trường nhất định sẽ giúp được với tốc độ nhanh nhất.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Giáo sư Tiêu, cô khách khí quá, mọi chuyện ở đây đều ổn, không có chuyện gì đâu.
- Vậy là tốt rồi…
Tiêu Nhã mỉm cười gật đầu nói:
- Hôm nay trong trường có hoạt động bán hoa quả, tôi cũng mang đến cho mọi người một ít, học sinh sắp mang đến đây rồi, mong cảnh sát Đỗ đừng từ chối.
Khi nói chuyện một người đeo kính, có vẻ cứng ngắc và có vẻ lo lắng đang cầm hai giỏ hoa quả đi đến, giọng ấp úng:
- Giáo sư Tiêu, những thứ này để ở đâu ạ?
- Giáo sư Tiêu, cô thực sự quá khách khí rồi.
Đỗ Tiểu Âm nói.
Tiêu Nhã cười:
- Là việc nên làm mà, đúng rồi, cảnh sát Đỗ, cô xem giỏ hoa quả này để ở chỗ nào được?
Đỗ Tiểu Âm trả lời:
- Phiền cậu học sinh này đem đến văn phòng đi, là căn phòng phía trước kia.
Nam học sinh gật đầu, đem giỏ hoa quả đi đến gian phòng bên kia.
Khi đi sát qua người Mạc Ngôn, hắn lơ đãng nhìn Mạc Ngôn qua chiếc kính.
Sau khi Tiêu Nhã và cậu nam sinh này đến, nụ cười mỉm trên mặt Mạc Ngôn không hề tắt, nhìn qua rất có lực tương tác.
Nhưng không ai chú ý tới, trong nụ cười đó bao hàm nhiều suy nghĩ.
Tiêu Nhã cơ hồ có chút hứng với Mạc Ngôn, cố tình nói chuyện với cậu vài câu.
Sau khi cô biết Mạc Ngôn là người mới bên quân chi viện ở Thất Xử thì ánh mắt lóe sáng.
Một lát sau, người sinh viên nam đeo kính từ văn phòng đi ra.
Tiêu Nhã lập tức nhìn về phía cậu ta, ý muốn hỏi ý kiến.
Thừa dịp Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm không để ý, cậu ta lắc đầu.
Tiêu Nhã không hiểu là nên phấn khởi hay thất vọng, đột nhiên cất cao giọng nói với Mạc Ngôn:
- Mạc tiên sinh hôm nay mới đến à? Năm nay cậu chắc mới hơn 20 tuổi hả? Với diện mạo của cậu nếu như gặp trong sân trường nhất định sẽ nhầm là sinh viên trường này chứ không phải là cố vấn của Thất Xử.
Cô cố tình nhắc đến, lập tức nam sinh đeo kính chú ý đến Mạc Ngôn.
Cố vấn của Thất Xử?
Nam sinh đeo kính này là người chạm mặt với Sở Ngọc ngày hôm qua, lần này đến đây là để đánh giá lần thứ hai.
Hắn lặng yên chăm chú nhìn sau lưng Mạc Ngôn, thầm nghĩ trong lòng.
-Trong văn phòng hai người cảnh sát đều là người thường, tuyệt đối không phải là tu sĩ… còn cố vấn Mạc này hơi thở không có gì đặc biệt, chắc cũng không có vấn đề gì.
Lúc này ngoài Tiểu Âm ra, thì mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, đến Hắc Miêu đứng bên cạnh không ai chú ý đến cũng vậy.
Cô nhìn Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên thầm nghĩ:
- Càng ngày càng không có ý tứ gì cả, tự dưng cái chỗ này lại lắm tu sĩ thế, thật là kì…đặc biệt là hai người này, rõ ràng là có mục đích gì đó mới tới đây. Có ý gì…từ chiều hôm qua đến giờ, chưa đến 24 tiếng, đã gặp đến ba tu sĩ, bên trong trường này không biết còn bao nhiêu người nữa, đúng là như trong sách nói giờ nhiều tu sĩ thế. Nói đến đấy mới nhớ trước đây đến khu trường này luôn luôn bình thường, rất là yên tĩnh.
Hắc Miêu có thể nhận ra hai người này là tu sĩ, Mạc Ngôn thì càng không cần phải nói.
Thực ra khi Tiêu Nhã vừa đi vào phòng làm việc là cậu đã nhận ra cô là tu sĩ rồi.
Lần này cách nghĩ của Mạc Ngôn và Hắc Miêu giống nhau, cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị.
Trường đại học A có quy mô đứng đầu cả nước, có đến cả vạn học sinh và giáo viên. Nhưng lấy một ví dụ, tu sĩ xuất hiện ở trường này có vẻ hơi nhiều thì phải, nói nhiều thì có vẻ hơi khoa trương. Cần hiểu rằng bình thường một thành phố có dân số triệu người, mới có thể xuất hiện một tu sĩ.
- Hai người này một là học sinh một là giáo viên, giữa hai người không chỉ là quen biết, mà rõ rang còn có một sự ăn ý nào đó, có thể nào là họ cùng ở trong một tổ chứ nào đó ?
Nét mặt Mạc Ngôn bề ngoài thì mỉm cười khách sáo, nhưng trong lòng thì không ngừng suy nghĩ, hợp tác giữa hai người cùng lắm có thể coi là một tổ hợp, nhưng Mạc Ngôn mơ hồ cảm nhận được, Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên còn có đồng bọn khác.
- Chẳng nhẽ ở thành phố A thực sự là có tồn tại một tổ chức tu sĩ nào đó sao?
Mạc ngôn vừa nghĩ vừa gieo thần hồn lên kí ức của Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên.