Rất nhanh điện thoại được kết nối, bên kia là tiếng của Tưởng Thiên Hiếu:
- Mạc tiên sinh, ha ha sao hôm nay lại gọi điện cho tôi thế này?
Mạc Ngôn cười nói:
- Lâu rồi không gặp, Tưởng tiên sinh có câu: không có chuyện thì không lên tam bảo, hôm nay gọi điện thoại cho ông là có chuyện cần nhờ ông.
Tưởng Thiên Hiếu cười cười nói:
- Mạc tiên sinh khách khí quá, có chuyện gì ngài cứ việc dặn dò, Tưởng tôi nhất định dốc lực công hiến.
Tưởng Thiên Hiếu sảng khoái hòa khi như vậy còn vì một ân tình của Mạc Ngôn tiếp theo cũng là cũng có ý kết giao với kì nhân này.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ông chủ Tưởng, chuyện là như vậy tôi có hai người bạn hiện đang gặp phiền toái nhỏ ở Minh Viên...
Hắn đem chuyện của Trương Duyệt và Vinh Li Li nói đại khái một lần, Tưởng Thiên Hiếu nghe xong nói:
- Có thể là đùa, không có chuyện gì lớn. Tôi đây sẽ qua xem...
Loại chuyện này, hằng năm Minh Viên đều gặp Tưởng Thiên Hiếu đã thành quen.
Minh Viên vốn là vậy, dù nam hay nữa đều có lúc chơi đùa. Nói như vậy, chỉ cần không xảy ra án mạng thì cuối cùng cũng sống chết mặc bay đơn giản thôi mà.
Mạc Ngôn nhắc nhở nói:
- Ông chủ Tưởng, ông đi xem cho là tốt rồi, đối phương là người Hồ gia ở kinh đó, thân là ông chủ Minh Viên không cần phải đắc tội với họ...
Tưởng Thiên Hiếu cười nói:
- Tôi biết là người của Hồ gia, nhưng Minh Viên có quy củ của Minh Viên, đùa quá đáng tôi cũng không thể coi như không thấy. Yên tâm đi, Mạc tiên sinh việc này tồi khẳng định là sẽ dàn xếp ổn thỏa.
Tưởng Thiên Hiếu cũng không phải là thiện tra, thân là rắn độc đúng là để tiểu bối của Hồ gia vào mắt liền cam đoan trong điện thoại.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ông chủ Tưởng, lời cảm ơn cũng không cần nói nhiều. Hơn nữa tôi cũng cần nói rõ ông đi xem qua cho là tốt rồi, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý.
Tưởng Thiên Hiếu ngạc nhiên nói:
- Chuyện nhỏ như vậy không cần cậu tự đến đâu.
Ông ta cho rằng chuyện này rất nhỏ thậm chí cả bản thân mình cũng không cần phải ra mặt chỉ cần cho bảo vệ đến nơi là được.
Mạc Ngôn nói:
- Tôi đã qua không chỉ vì chuyện này, người của Hồ gia từng vô lễ với một người bạn của tôi, tôi cần một lời giải thích.
Tưởng Thiên Hiếu nói:
- Thì ta là như vậy... được rồi, trước hết để người đi xem rồi chờ ngài đến xử lý nhưng vẫn là câu nói kia có chỗ cần tôi thì cứ việc dặn dò.
Là người từng trải, Tưởng Thiên Hiếu biết là không có cái để hỏi bởi vậy cũng không phải là mâu thuần nhỏ mà là ân oán. Là ông chủ Minh Viên, không thành vấn đề nếu tham dự vào thì có chút không sáng suốt.
Tuy trên miệng y nói là không để mắt đến người của Hồ gia nhưng thực thế với bản thân của mình y cũng không dễ dàng gì mà đụng vào họ.
Mạc Ngôn cúp điện thoại nhìn về phía Mã cục trưởng nói:
- Mã thúc, cháu đến đó xem hôm nào đó lại uống rượu tiếp với chú.
Mã cục trưởng còn chưa nói gì, Khúc Thanh ở bên đã rất có trách nhiệm đứng ra nói:
- Cháu cùng đi với chú.
Mã cục trưởng vừa bực vừa buồn cười nói:
- Cháu câm miệng cho ta, không biết trời cao đất dày là gì.
Đương nhiên là lúc này Khúc Thanh vẫn không biết là chuyện xảy ra trên người mình đáng sợ thế nào, lại càng không biết ba người dưới thân phận là người của Hồ gia cũng là những đạo sĩ.
Mạc Ngôn vỗ vỗ bả vai Khúc Thanh nói:
- Thời gian này cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, Minh Viên kia đúng là nơi tuyệt vời...
5’ đồng hồ sau, Mạc Ngôn đã dời khỏi Mã gia.
Nửa tiếng sau Mạc Ngôn đã đi vào cửa Minh Viên.
Hắn không vội vào mà ngồi trên xe gọi điện cho Lộ Lương.
Đang ở văn phòng xem tài liệu nhận được điện thoại của Mạc Ngôn, Lộ Lương vô cùng giật mình.
- Người này sao lại gọi điện cho mình?
Nghi hoặc anh ta mở khóa.
- Lộ khoa, đã lâu không gặp , gần đây có bận gì không?
Lộ Lương nói:
- Mạc Ngôn, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, với tính cách của cậu không có chuyện thì đâu gọi cho tôi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Vẫn là Lộ trưởng khoa hiểu tôi... Anh nói đúng, có chuyện cần tìm anh.
Dừng lại một chút lại nói:
- Hỏi anh một chuyện, Hồ Húc Đông của Hồ gia ở kinh đô, các anh biết bao nhiêu?
Lộ Lương ngẩn ra nói:
- Hồ gia có một tập đoàn Thương Dịch ở kinh đô.
Mạc Ngôn nói:
- Đúng vậy, chính là Hồ gia, tôi muốn hỏi thăm về Hồ Húc Đông, nghe nói là người thừa kế thứ 3 của Hồ gia.
Lộ Lương nói:
- Tôi biết người này, đang yên đang lành hỏi đến y làm gì.
Mạc Ngôn cười nói:
- Nhất định là có nguyên nhân.... Nói cho tôi biết trước, các anh có biết nhiều về y sau đó tôi sẽ nói nguyên nhân cụ thể.
Mắt Lộ Lương chuyển động nói:
- Nguyên nhân của cậu tôi rất muốn biết chi bằng đổi điều kiện đi.
Mạc Ngôn ngẩn ra nói:
- Đổi điều kiện là có ý gì?
Lộ Lương cười tủm tỉm nói:
- Chi bằng cậu hãy nói cho tôi biết rốt cục là Tống Thanh Viễn chết như thế nào?
- Tống Thanh Viễn chết như thế nào?
Mạc Ngôn có vẻ ngạc nhiên nói:
- Việc này tôi còn không biết sao anh lại nghi ngờ tôi giết y?
Lộ Lương tức giận hừ một tiếng nói:
- Tôi cũng không tin, Đỗ Tiểu Âm lại không nói cho cậu biết chuyện này.
Mạc Ngôn cười nói:
- Lộ khoa trưởng, lời này của anh không đúng rồi. Anh không tin tôi sao, nhưng anh cũng không có lý do gì để hoài nghi hành vi nghiệp vụ của trưởng phòng Đỗ, cái này cũng có chút quá đáng.
Lộ Lương cười lạnh nói:
- Sao tôi lại nghi ngờ cô ấy được. Cho đến giờ tôi cũng chưa từng nhắc qua Tống Thanh Viễn với cậu thì xin hỏi sao cậu biết được người này, cái tên Tống Thanh Viễn cho dù là cục quốc thổ cơ mật cũng tương đối cao ngàn vạn lần không nói cho ai, cậu nghe thấy cái tên này trên đường chắc.
Trăm mật thất luôn có đường thông, nghe xong những lời này Mạc Ngôn không khỏi cười khổ.
Trước khi biết Tống Thanh Viễn, đúng là được nghe qua từ Đỗ Tiểu Âm, hơn nữa vì nguyên nhân mật ở chỗ Thất Xử thậm chí là cả Tỉnh Sảnh tên và thân phận của Tống Thanh Viễn với thân phận là cố vấn như Mạc Ngôn cũng không có tư cách biết đến.
- Được rồi, tôi thừa nhận biết Tống Thanh Viễn qua Đỗ Tiểu Âm nhưng cũng không có gì lạ, ở thôn Dân Tộc, Đỗ Tiểu Âm đã nói cho tôi biết về Tống Thanh Viễn cũng không có gì đáng trách. Lời này có thể anh không thích nghe, ngộ nhỡ Tống Thanh viễn lại gây sóng gió, người có thể đối phó với y, chỉ có thể là tôi chứ không phải anh.
Lộ Lương nghe xong những câu này, cái mũi cũng phải lệch đi những cũng không thể nào phản bác được.
Theo như lời Mạc Ngôn, ngộ nhỡ lại xảy ra dịch bệnh tương tự như thôn Dân Tộc thì vấn đề chỉ có hắn mới giải quyết được chứ không phải Lộ Lương, Lưu Lương, Trương Lương hay gì Lương.
Từ góc độ này thì Đỗ Tiểu Âm nói tư liệu về Tống Thanh Viễn cho Mạc Ngôn biết cũng không có gì là đáng trách.
- Tống Thanh Viễn đã chết rồi, y không thể gây sóng gió được nữa.
Lộ Lương nói:
- Bây giờ tôi muốn biết cái chết của y có liên quan gì đến cậu không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Lộ khoa, dù có quan hệ hay không thì anh nghĩ là tôi sẽ nói cho anh đáp án sao?
Lộ Lương thản nhiên nói:
- Cậu không nói đáp án thì tôi cũng không cho cậu tài liệu.
Mạc Ngôn cười nói:
- Lộ khoa, lời này anh hãy tự chịu trách nhiệm đi nhé.
Lộ Lương nói:
- Tôi làm thì sao lại không chịu trách nhiệm?
Mạc Ngôn nói:
- Chúng ta nói chuyện cũng không phải một hai lần, anh thấy tôi là loại người làm việc nhìn trước ngó sau, lên tiếng hỏi thân phận của đối phương rồi mới động thủ sao?
- Cậu làm nhưng không phải cho đến giờ cũng không phải...
Lộ Lương hừ một tiếng nói:
- Đương nhiên là cậu không sợ người, cậu che dấu vô vùng tốt.
Mạc Ngôn cười nói:
- Cảm ơn đã khích lệ.
Lộ Lương lại hừ lạnh một tiếng đang định nói nhưng trong lòng lại về chô cũ nhất thời có vẻ sợ hãi đứng lên nói:
- Đợi một chút, cậu sẽ có xuông tay với Hồ Húc Đông.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi nói sẽ động thủ với y sao? Anh nhất định là đã nghe lầm, tôi chỉ muốn hỏi thăm chút chuyện thôi. Được rồi, anh không chịu nói vậy tôi cũng không hỏi nữa.
- Đợi một chút, đừng tắt máy.
Mặt mũi Lộ Lương trắng bệch ra nói:
- Vì sao cậu phải đối phó với người của Hồ gia, bọn họ đắc tội với cậu à?
Mạc Ngôn cũng không còn kiên nhẫn, không vòng vèo mà nói luôn:
- Không phải tôi muốn đối phó với y mà là y trêu chọc bạn tôi.
Lộ Lương biết tính cách trở mặt của Mạc Ngôn lập tức hạ giọng nói:’
- Nói đi, rốt cục là cần đến đâu, tôi sẽ không từ chối.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Anh cũng trước ngạo mạn sau cung kính quá.
Nghe xong những cây này thực sự Lộ Lương muốn tắt mắy nhưng đối với Mạc Ngôn cũng phải thở dài, cười khổ nói:
- Không phải tôi trước ngạo mạn sau cung kính mà là cậu có lực sát thương quá lớn. Với cậu nói thẳng tôi và Phương cục trưởng đến Uyển Lăng một phần nguyên nhân cũng vì cậu.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Anh trở lên thẳng thắn từ khi nào thế?
Lộ Lương lại thở dài nói:
- Chuyện này với trí tuệ và bối cảnh của cậu có thể dấu được sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Coi như anh thông minh. Anh đã thẳng thăn thừa nhận thì tôi cũng nói thẳng. Sở dĩ hôm nay tôi gọi điện thoại thực ra cũng là ý này. Có một số việc trong vòng quản lý của các anh nhưng thực ra với thực lực ấy mỗi văn kiện đều có thể sử lý được. Tôi sống trong thành phố này, có một số việc các anh trông không đến, tôi cũng chỉ có thể xử lý theo cách của mình, để biến những kẻ giương oai thành bãi rác, cho nên tôi thấy giữa chúng ta cần phải xây dựng một con đường...
Dừng lại một chút hắn nói trắng ra:
- Một con đường thoát ly đạo đức và pháp luật, tôi nói như vậy anh hiểu chứ?