- Cậu dùng từ như vậy tôi không đồng ý, nhưng tôi nghĩ cần có con đường này.
Hai người nói chuyện đều không rõ ràng nhưng trong lòng họ thì rõ như lòng bàn tay.
Cái gọi là con đường nói toạc ra chính là một loại hợp tác.
Thời gian này, Mạc Ngôn cẩn thận xem xét phát hiện vụ án Triệu Việt buôn thuốc phiện, những gì chính mình trải qua dường như không thoát khỏi ánh mắt người khác. Đây gọi là cẩn thận mấy cũng có sai sót, trải qua chuyện này sẽ có cái nhìn kĩ lưỡng hơn. Lộ Lương và Trương Chính chính là ví dụ tốt nhất để chứng minh. Vì thế Mạc Ngôn bắt đầu suy nghĩ nếu đã bị chú ý thì cứ cố che đi không bằng thoải mái đứng ra, đem hoài nghi và sợ hãi biến thành trợ lực của mình.
Những cái trước khác không đề cập đến. Chuyện giết người ở đảo hoang và Tống Thanh Viễn khó tránh khỏi bại lộ. Lúc này cần một cách thoát ly khỏi hệ thống pháp luật để hợp lý tội cho mình.
Mạc Ngôn thấy như vậy, Cục quốc thổ đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Còn với cục quốc thổ mà nói, hợp tác với Mạc Ngôn đồng nghĩa với là chuyện tốt. Đừng quên một trong những mục đích Trương Chính và Lộ Lương đến Uyển Lăng đó là thu phục Mạc Ngôn. Đương nhiên là với tình hình trước mắt thì nhiệm vụ này không chỉ không thể hoàn thành mà còn có một chút khờ dại và ngây thơ. Có một sô việc chỉ có thể thông không thể chắc. Có những người chỉ có thể hợp tác không thể thu phục. Từ góc độ này mà nói, nếu có thể cùng Mạc Ngôn xây dựng một con đường thông suốt thì cũng chẳng khác nào gián tiếp bước đầu hoàn thành nhiệm vụ.
Thậm chí Lộ Lương không xin chỉ thị của Trương Chính mà đồng ý ngay với đề nghị của Mạc Ngôn. Bởi vì anh ta biết chỉ cần mình chần chừ thì tên kia sẽ cúp máy ngay lập tức. Ngoài ra anh ta cũng tin rằng Trương cục trưởng sau khi nghe được tin này cũng chỉ gật đầu mà không lắc.
- Bây giờ anh nói vào việc chính đi.
Lộ Lương nói:
- Nói đi, Hồ Húc Đông trêu chọc cậu ở chỗ nào?
Mạc Ngôn nói:
- Nói cho tôi trước, hiểu biết của các anh về y rồi tôi sẽ nói nguyên nhân.
Mạc Ngôn vừa nói vừa khởi động xe đi vào Minh Viên.
Hình như Lộ Lương ở bên kia đang tìm tư liệu nói:
- Hồ Húc Đông là người bình thường, ít nhất trong trí nhớ của tôi cũng không nhớ là Hồ gia có người nào không bình thường không?
Lộ Lương biết rõ Mạc Ngôn đã tìm minh giải thích thì khẳng định chuyện cũng không đơn giản.
1’ đồng hồ sau anh ta mới nói:
- Đọc tư liệu thì không có gì đáng chú ý cả.
Mạc Ngôn nói:
- Tôi phải nói một câu, công tác của các anh triển khai vô cùng không ổn tí nào.
Lộ Lương liếc mắt nói:
- Có phải cậu phát hiện ra cái gì bất thường không?
Mạc Ngôn vừa đi vừa nói chuyện của Khúc Thanh.
Lộ Lương nghe xong cau mày nói:
- Mạc Ngôn, chuyện này cậu có thể khẳng định sao?
Mạc Ngôn nói:
- Trứng cổ này là chính tay tôi lấy ra, anh có thể nói là tôi không khẳng định ư?
Lộ Lương nói:
- Vậy thì cậu định là thế nào?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tạm thời thì vẫn không xác định nhưng tôi là người thích ăn miếng trả miếng, đối với Hồ Húc Đông kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không đẹp.
Lộn Lương nói:
- Vậy cậu cần những thứ gì?
Đối với Lộ Lương có một số việc một khi đã khẳng định thì nhất định phải xử lý. Còn vụ án có liên quan đến bối cảnh và thân phận thì đương nhiên có người ra mặt đi lo.
Mạc Ngôn nói:
- Tôi chỉ gọi điện thông báo với anh một tiếng thôi, còn anh phải làm những gì đấy là chuyện của anh tự mình đi lo liệu đi.
Nói xong hắn lập tức cúp máy sau đó vội chạy qua bảo vệ hỏi:
- Anh bạn, chạy nhanh như vậy có phải phía trước xảy ra chuyện gì không?
Trước khi cúp điện thoại hắn thấy có mấy người bảo vệ vội vàng qua Minh Viên.
Người bảo vệ thở gấp nói:
- Có người làm loạn, mười mấy anh em chúng tôi phải vội vàng đến giúp.
Mạc Ngôn nói:
- Là ai mà vậy?
Người bảo vệ cười khổ nói:
- Tôi cũng không những người này, nào dám động thủ nhưng người ta lại không kiêng dè, nghe nói đã có hai anh em bị ói ra máu, xe cấp cứu đang vào.
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày nói:
- Không báo cảnh sát sao?
Lúc này ông chủ Tưởng đang đau đầu không thôi.
Sau khi nhận được điện thoại của Mạc Ngôn, hắn cũng không được nghĩ nhiều, lập tức liền cho trợ thủ của mình đi qua xem đến tột cùng có chuyện gì. Gặp loại chuyện này, luận công hay tư, hắn đều được xử lý. Về công, hắn là ông chủ của Minh Viên kiêm cổ đông lớn nhất, bảo đảm an toàn cho mỗi một người khách nơi này là trách nhiệm hắn không thể chối từ. Về tư, khách đến nơi đây vị tất đều là phú hào quyền quý, nhưng đều cũng có mối quan hệ của chính mình trong vòng, bất kỳ một người nào nhìn như không đáng vào mắt phía sau có lẽ đều đứng một cây đại thụ. Thân là ông chủ của Minh Viên, hắn cũng không muốn làm cho mình bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà bị vây động...
Suy nghĩ đến đối phương là người của Hồ gia, Tưởng Thiên Hiếu rất sáng suốt không để cho bảo vệ trị an ra mặt, mà cho phụ tá của mình tự mình đi xem xét.
Hắn nghĩ, đối phương hơn phân nửa là bởi vì hưng phấn quá độ, mà đùa quá một cái, chỉ cần nhắc nhở thích hợp một chút là được.
Hắn thậm chí đã nghĩ, nếu người bằng hữu của Mạc Ngôn vì vậy mà bị thương tổn thân thể cùng trên tinh thần, chỉ cần chính mình thay thế Hồ gia cho tiền bồi thường thích hợp. Như vậy, cho dù thé nào, trong chuyện này, có thể nói tất cả đều vui vẻ. Còn về ân oán theo lời Mạc Ngôn, chính mình coi như là không nghe thấy, vả lại cứ cho chính bọn họ đi xử lý.
Thân làm một người làm ăn, Tưởng Thiên Hiếu xử lý như vậy, phải nói là rất khéo. Minh Viên tuy lớn, hơn nữa xa hoa, nhưng nói chung không có gì khác quán trà khách sạn... Đúng là luôn phải mở miệng cười. Không có lý gì vì một việc nhỏ mà đắc tội khách.
Nhưng hắn không nghĩ tới, trợ lý đã đi hơn mười phút. Liền băng bó một ngón tay ôm mặt, chật vật không chịu nổi chạy trở về. Tên thủ hạ đáng thương này thậm chí cũng chưa tiến vào cửa, đã người của Hồ Húc Đông cho một cái tát thêm.
Có câu là đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, Tưởng Thiên Hiếu thân là bọn rắn độc, cho dù tu dưỡng tính nết, lúc này cũng không chịu nổi mà nổi giận.
Người của chính mình ở trên địa bàn của mình bị người ngoài chăn đánh, ngươi còn cho ông chủ như hắn chút thể diện nào không?
Vì thế hắn không nói hai lời, lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ qua xử lý.
Nhưng mãi đến lúc này. Hắn vẫn chưa tự mình ra mặt.
Để tránh cho sự tình càng làm càng lớn, thế cho nên dù muốn ra tay, hắn cũng cố ý không ra mặt, chính là lưu lại cơ hội thương lượng lẫn nhau.
Nhưng, Hồ Húc Đông lại hung hăng càn quấy như trước, không chỉ có cho người đánh người bảo vệ của Tưởng Thiên Hiếu bị cảnh đầu rơi máu chảy, thậm chí còn phát ngôn bừa bãi yêu cầu ông chủ Tưởng lập tức tự mình đi đến xin lỗi ...
Sự tình càng làm càng lớn, lửa giận của Tưởng Thiên Hiếu rốt cục không thể ngăn chặn .
Nhưng vì an toàn suy nghĩ, hắn thực vô lại lựa chọn báo công an, tính toán cho cảnh sát đi xử lý chuyện này trước...
Không có biện pháp, Hồ Húc Đông mang đến mấy người đều là trai tráng, Minh Viên đã phái đi mười mấy bảo vệ lại bị hai ba người của đối phương làm cho khắp nơi bò loạn. Điểm chết người chính là, đối phương xuống tay vô cùng ác độc, hai bảo vệ của Minh Viên thậm chí bị đánh đến nỗi hộc máu đương trường. Tưởng Thiên Hiếu là ông chủ, tự nhiên không chịu đi cho người ta coi mình là bao cát đánh, vì thế liền lựa chọn báo cảnh sát.
Nhưng mà khiến hắn thật không ngờ chính là, thậm chí ngay cả cảnh sát Hồ Húc Đông cũng dám đánh!
Nhưng lúc này đây, cảnh sát bị đánh mang đến một tin tức, những vị khách bên cạnh Hồ Húc Đông nhìn như rất bình thường, lại là công tử nhà thường ủy A tỉnh. Hắn tự mình ra mặt làm chứng với cảnh sát, là bảo vệ minh viên vô cớ gây rối trước. Hồ tiên sinh bất đắc dĩ, mới lựa chọn tự phòng vệ...
Người cảnh sát bị đánh cùng Tưởng Thiên Hiếu đều hiểu được, vị công tử này mặc dù là trợn mắt bịa đặt, nhưng coi như là cho cảnh sát và Tưởng Thiên Hiếu một cái bậc thang, xem ngươi có đi xuống dưới hay không.
Cảnh sát đến Minh Viên làm nhiệm vụ chính là cảnh sát cấp nhỏ, bị công tử nhà thường ủy đánh, ngoài tự nhận không hay ho, tựa hồ cũng không còn đường khác có thể đi.
Nhưng Tưởng Thiên Hiếu lại bất đồng, thân là một ông chủ ở Uyển Lăng, hắn có thể nào nhịn được 'Cái tát' của tiểu bối Hồ gia!
Nhưng làm cho người ta kinh ngạc là, bên cạnh Hồ Húc Đông có một công tử nhà thường ủy, cánh tay Tưởng Thiên Hiếu tiếp tục to, cũng với không quá đùi người ta. Kết quả là, hắn trốn ở trong phòng làm việc của mình, vò đầu bứt tai, trong lúc nhất thời đúng là không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhịn xuống cơn tức này, ba chữ Tưởng Thiên Hiếu kia, ngày mai có thể vứt ra đường cái được rồi.
Không đành lòng? Chẳng lẽ muốn chính mình vì chút chuyện nhỏ, đi cố chấp đối kháng công tử nhà lãnh đạo thường ư?
Thật sự là tai bay vạ gió ...
- Ông chủ, bảo vệ đang bị đuổi quá, bây giờ nên làm gì?
Lúc này, trợ lý mới vừa rồi bị một cái tát tiến vào hội báo.
Tưởng Thiên Hiếu liếc mắt, tức giận nói :
- Đầu óc ngươi bị nước vào sao? Cảnh sát ra mặt cũng không được, đám bảo vệ này có thể dùng được không? Cho bọn họ nhanh chóng trở lại cương vị, càng nhiều người, xấu mặt lại càng lớn...
Trợ lý nói :
- Ông chủ, oan có đầu, nợ có chủ, ngài cũng nênthay người khác ra mặt... Tôi cảm thấy được, chuyện này còn cần chính người bị hại ra mặt.
Tưởng Thiên Hiếu mặt không chút thay đổi nói :
- Ngươi trốn ở chỗ này cho ta. Thật sự nghĩ ta sợ tên tiểu bối Hồ gia kia à? Ta đây chẳng phải đang phải chịu đựng sao? Chờ xem, thiên cuồng có mưa, người cuồng có họa...
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại cầm tay của hắn bỗng nhiên vang lên.
Nhìn thoáng qua dãy số, cuối cùng Tưởng Thiên Hiếu nhẹ nhàng thở ra, nói với trợ lý:
- Thấy không, chính chủ đã xuất hiện!
- Ông chủ Tưởng, đã làm phiền rồi... Yên tâm đi, việc này là do tôi, đương nhiên cũng phải để tôi giải quyết.