41 Buổi tối đầu tiên ở căn cứ Thanh Long, Đường Yên ngủ rất say sưa, có người thân ở bên cạnh, không cần lo lắng tang thi đột nhiên tập kích, càng không cần lo lắng có người đột ngột đâm lén sau lưng.
42 Trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua!
Một đám dị năng giả đứng ở quảng trường, Đường Yên nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc như Lưu Thấm Nhã, Hình Liệt Phong, Hạ Dĩnh, Giang Ly, Cao Phong chờ, lúc ánh mắt dừng ở trên người Hạ Dĩnh Giang Ly thì trong lòng xẹt qua một chút thú vị, người ở bên Hình Liệt Phong thì Đường Yên biết không nhiều lắm, đứng ở bên cạnh Lưu Thấm Nhã là Đỗ Dương, hai người đang nói chuyện gì đó, thái độ tự nhiên, vô cùng thân thiết, Hình Liệt Phong đứng ở bên cạnh Hạ Dĩnh, theo sau là hai mươi quân nhân mặt quân trang, toàn bộ đều được võ trang, không khó để nhận ra tầng cao của căn cứ rất coi trọng chuyến đi đến Thanh Hải hàn.
43 “Đừng làm những việc vô dụng, nếu như có lần sau thì đừng trách tôi không nể mặt Hình Liệt Phong. ” Hạ Dĩnh lạnh lẽo liếc Lưu Thấm Nhã, những chuyện mà từ lúc Lưu Thấm Nhã vừa bắt đầu bước vào căn cứ đã làm cô đều biết rõ, không lên tiếng, không ngăn cản.
44 “Phải bao lâu mới đến được Chương Hóa?” Không biết tại sao Đường Yên vẫn luôn cảm thấy không an tâm đối với quốc lộ 107 vì vậy cô cầm lấy bộ đàm, hỏi Hạ Dĩnh ở bên kia.
45 “Thời điểm nó có ý định tấn công thì tôi cảm nhận được sóng tinh thần của nó truyền đến từ góc bên trái nên tôi mới nhắc mọi người tập trung vào góc kia.
46 Đường Yên hết sức cẩn thận nhưng tốc độ cũng không chậm, ở thượng lưu con sông cách cầu Thanh Ninh khoảng một ngàn năm trăm mét là một bến tàu, xung quanh bến tàu có vài chục cái kho để hàng hoá.
47 “Lưu Thấm Nhã. . . . “ Miêu Trạch tức giận trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã, trên người câu ta dính rất nhiều bụi bặm, vũ khí sinh hóa chỉa vào Lưu Thấm Nhã, dùng dị năng hệ kim bao trùm toàn thân, bất cứ lúc nào sẵn sàng ra tay.
48 Bên cạnh nhà gỗ là một mảnh vườn xanh um, những cây nông nghiệp gieo trồng lần trước phát triển rất tốt, chưa tới mấy ngày nữa sẽ cao vụt lên nhanh chóng làm cho Đường Yên vui mừng không thôi.
49 “Chỉ Doanh, mấy em đi ngủ trước đi!” Đường Yên nhìn đồng hồ trên tay, ý bảo ba đứa nhỏ lên giường đi ngủ, Mã Lương đã đi ra ngoài được hai giờ. Lúc Mã Lương đi ra ngoài đã nhắc nhở bọn họ đừng đi ra ngoài, mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng đừng ra khỏi cửa, nếu là có người dám xông tới thì cứ liều chết ở trong đó.
50 “Không sao chứ!” Thấy sắc mặt Đường Yên thay đổi, Việt Kỳ còn tưởng rằng cô giật mình vì dị năng song hệ, dị năng song hệ ở tận thế làm cho người ta cực kì sợ hãi vì trong hàng vạn người khó có một người có thể thức tỉnh dị năng, trách không được Đường Yên sẽ cảm thấy kỳ quái: “Tuy rằng dị năng song hệ hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có, không phải Lưu Thấm Nhã đã thức tỉnh dị năng song hệ sao.