21 Dường như có một tia sét trên không đánh thẳng xuống Lương Dịch, ‘oanh’ một tiếng tạo lỗ hổng trong đầu cậu. Tại sao vậy… Tại sao lại như thế a? Tại sao lại có một nữ nhân trong cung không ham mê địa vị và sủng ái của hoàng thượng? Cậu không dám tin nhìn Lệ phi, chợt nghĩ tới một khả năng.
22 Không khí trên bàn ăn, nga, im lặng đến đáng sợ, ít nhất Lương Dịch nghĩ như vậy. Tuy cậu đã quan sát kĩ lưỡng, xác định biểu tình trên mặt hai con lang kia có thể dùng cụm từ “bình tĩnh vô ba” để hình dung, nhưng chính vì như vậy mà càng khiến cậu kinh hồn bạt vía.
23 Những nữ tử kia dạ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng tháo xuống những chiếc khăn voan. Động tác vô cùng ưu nhã, Lương Dịch nhìn thấy vậy tâm dương nan tao[1] a.
24 Trong ngọa thất tinh xảo, Lệ phi dáng cười như hoa ngồi ngay ngắn, vừa lột vỏ một quả quýt đưa vào miệng Lương Dịch vừa ao ước nói: “Vương và vương tử thực sự càng lúc càng ân sủng công tử, hôm qua đã yêu thương ngài cả đêm phải không? Công tử tốt xấu cũng nên thông cảm cho sự đau khổ của chúng ta.
25 “Liêu Duệ này ỷ bản thân mình thông minh, lập vài đại công, cho nên mới coi trời bằng vung khi đứng trước mặt ta, ngang nhiên khiến ta mất mặt. ” Giang Thiên vô cùng tức giận nghĩ, mặt trầm xuống nói: “Người đâu, tha hắn xuống tiếp tục đánh bốn mươi đại bản, đánh cho đến khi nào hắn không tranh luận nổi mới thôi.
26 Lương Dịch vô cùng kích động, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, chợt nghe Liêu Duệ nghi hoặc nói: “Không đúng a, Lương công tử. Việc này ta tự nguyện chấp nhận rủi ro, nếu thành công, ngươi có thể thoát khỏi tình cảnh bi thảm, nhưng như vậy thì ta đâu có lợi? Huống chi nếu sơ suất, sẽ phải dùng tính mạng để trả giá a.
27 Giang Thiên và Giang Sơn liếc mắt nhìn nhau. Giang Sơn oán hận nói: “Thì ra là thế, ta đã nói Liêu đại nhân dù sao cũng là hạng người thông minh, tại sao hôm nay lại nghĩ không thông như thế.
28 Lương Dịch đáng thương đang thưởng thức mỹ thực đợi tin tốt từ Liêu Duệ, chợt nghe thấy cửa phòng “đông” một tiếng bật mở. Đám thái giám cung nữ đang hầu hạ bỗng thấy vương và vương tử vĩ đại của họ nổi giận đùng đùng xông vào, chỉ quét mắt một cái, những gia khỏa ngày nào cũng phải đứng mũi chịu sào đã được rèn đúc ấy liền thông minh nhao nhao chạy mất, không quên đóng cửa phòng lại.
29 Thật bất ngờ, Thái hậu hoàn toàn không phải là một phụ nhân từ ái như Lương Dịch tưởng tượng. Nàng thoạt nhìn giống như một thiếu phụ, cao nhã quý phái không diễn tả được nên lời, đoan trang ngồi trên ghế, khẽ cười dịu dàng.
30 “Không được, không thể thế được. Người đâu, tuyên đại vương và vương tử đến đây cho ta. ” Thái hậu hổn hển đi đi lại lại, một bên lẩm bẩm: “Tay chân chậm chạp như thế thì làm sao ăn được mỹ nam tử này vào miệng? Xem ra ai gia phải truyền thụ cho chúng tuyệt chiêu cuối cùng mới được.
31 “Vậy cứ để ta dứt khoát hạ chỉ bắt tiểu cữu cữu viết một bài ăn thỏ tâm đắc, sau đó chúng ta sửa thành ăn dương tâm đắc là được. Bảo hắn thêm mắm thêm muối, đừng viết nhạt nhẽo như canh suông để thỏa mãn sắc tình dục vọng của lão thái bà.
32
Đêm mười sáu, chính là thời gian mặt trăng tròn nhất. Trong góc chết nơi hoàng cung, có một thân ảnh mảnh khảnh đang lặng lẽ ngồi chồm hổm.
Giang Thiên và Giang Sơn bị Thái hậu gọi đến giáo huấn, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết nội dung là cái gì, nhất định là truyền thụ cho họ vài thủ đoạn đen tối.
33 Giang Thiên và Giang Sơn gấp gáp hỏi tiểu thái giám một đống câu hỏi. Tiểu thái giám đáng thương bị dọa sợ quá đơ mặt ngây ngốc, nửa ngày sau mới lắp bắp kể hết từ đầu đến cuối.
34 “Chi nha” một tiếng, cánh cửa bật mở. Trong bóng tối tiến vào một người vóc dáng cao lớn, Lương Dịch lưng căng cứng, lại nghe người đó cười lạnh nói: “Lương công tử, ngươi chịu ủy khuất rồi.
35
Trong Tử Vân Cung, Thái hậu và Giang Thiên Giang Sơn ngồi xung quanh bàn, trừng trừng nhìn bữa cơm phong phú nhưng không lòng dạ nào động đũa, một lúc sau Thái hậu oán giận nói: “Lão thất phu kia thật sự dám cướp con dâu của ta, hoàng hậu tương lai sao?”
Giang Thiên cười lạnh nói: “Hanh, nhìn hắn hôm nay tiến cung bộ dáng lên mặt vênh váo, rõ ràng không để ta và Sơn nhi vào mắt, lại còn giả mù sa mưa đến chuyện Tiểu Dương.
36 Đó là nơi nào vậy? Lương Dịch đưa tầm mắt về phía xa. Thật lớn a… Thảo nguyên thật lớn a. Bầu trời xanh lam, bãi cỏ xanh mượt, gió nhè nhẹ thổi qua, thoang thoảng mùi thơm của những bông hoa dại, khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.
37 Trầm mặc, trầm mặc khiến người ta nghẹt thở, chỉ nghe bên tai gió thổi gào thét. Nửa buổi sau,, Giang Thiên mới buông tay nói: “Thật đáng tiếc, ta cũng đang định hỏi ngươi câu đây.
38 Giang Thiên và Giang Sơn vội kịp chặt lấy Lương Dịch lôi cậu ra khỏi vòng chiến, chỉ thấy Thái hậu toàn thân mặc quân trang, tư thế oai hùng bừng bừng đứng nơi đó, vẻ đẹp quý phái của nàng giây phút này được thêm vài tia anh khí.
39
Giang Thiên ho khan vài tiếng, cười nói: “Hừ, ngươi nói đúng, ta không quản tính mệnh tạo cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, sao có thể cho ngươi tiện nghi không công như vậy được chứ?”
Giang Sơn nói: “Cũng không có gì a, ta sao có thể để ngươi chết vô ích thế được? Ta sớm đã phái người đóng một quan tài tốt nhất cho ngươi, từ ba năm trước đã đóng xong rồi.
40 Đêm, trong hoàng cung vẫn sáng trưng ánh đuốc, các ngự y đang điều trị cho Giang Thiên, chốc lát lại truyền tiếng một vị ngự y: “A, kỳ tích a, thực sự là kỳ tích a, thiên đại kỳ tích a.