21 Lấy hai địch một, tình thế lập tức thay đổi.
Tống Ngọc Thanh một mình đối phó với Phó Việt Thanh rất đơn giản, thế nhưng thêm một Giang Miễn, y không còn chiếm được lợi thế.
22 Trong lòng lo lắng nhưng nhất thời chưa thể tìm ra cách, Giang Miễn chỉ đành tìm kiếm cơ quan khắp nơi, hi vọng có thể may mắn đuổi kịp Tống Ngọc Thanh.
23 Trong khi hai người Hà Ứng Hoan và Giang Miễn thầm thầm thì thì, Tống Ngọc Thanh và Phó Việt Thanh lại đang đánh nhau kịch liệt.
Phó Việt Thanh dù ở thế hạ phong nhưng mỗi lần có cơ hội, hắn đều nhào lên.
24 Dứt lời, Tề Trữ đè lên miệng vết thương trên vai, lôi Phó Việt Thanh đi cùng.
Tống Ngọc Thanh lúc này mới thu kiếm đắc ý hừ một tiếng, nhanh chóng cất bước theo.
25 Giang Miễn biết rõ Hà Ứng Hoan đang cố tình khích tướng nhưng lại chẳng nỡ nặng lời với y, đành thuận miệng thầm thì vài câu rồi nhìn về hướng khác, “Tống giáo chủ, trận đấu giữa chúng ta vẫn chưa phân thắng bại.
26 Vừa nhìn thấy ánh mặt trời, Phó Việt Thanh và Tề Trữ đã xông ra trước tiên, thừa dịp cát bụi vẫn còn bay tứ tán chạy nhanh vào rừng cây.
“Muốn trốn sao? Không dễ vậy đâu!” Tống Ngọc Thanh cười nhạt lập tức đuổi theo.
27 Hà Ứng Hoan giật mình đứng ngơ ngác tại chỗ, một lúc sau cũng không thể cất lời.
Nhiều ngày ngọt ngào ở cùng Giang Miễn, y đã ném chuyện báo thù ra sau đầu từ lâu, lúc này nhớ lại, y dùng mọi biện pháp tiếp cận Giang Miễn không phải là để lưỡng tình tương duyệt, song túc song tê, mà là vì… báo thù.
28 Hà Ứng Hoan càng nghĩ lại càng thấy có lý, ba tháng nay cùng Giang Miễn sớm chiều ở chung, hiểu tính tình hắn rõ như ban ngày, y không bao giờ tin hắn lại là một kẻ vô tình vô nghĩa.
29 Mấy ngày tiếp theo, Giang Miễn và Hà Ứng Hoan không những bình an vô sự mà còn ân ái ngọt ngào vô cùng.
Mặc dù Hà Ứng Hoan coi Giang Miễn là kẻ thù nhưng y vẫn không vội vã báo thù.
30 Giang Miễn ngẩn ngơ nhất thời không hiểu rõ ý nghĩa của lời nói kia, cả người cũng hốt hoảng như còn trong mộng. Một lúc sau, hắn mới nhíu mày, nhẹ nhàng gọi, “Ứng Hoan…”
Hà Ứng Hoan chẳng nói lời nào, dựa vào lòng Lục Thiết Âm, không quay đầu lại.
31 Hà Ứng Hoan dù đã trả được thù lớn nhưng tinh thần lại hoảng hốt, chẳng vui sướng chút nào. Ngược lại, y thấy lòng mình đau như cắt, chua xót khổ sở nói không nên lời.
32 Hà Ứng Hoan ngơ ngác hồi lâu rồi mới chợt hồi phục tinh thần, xoay người chạy thật nhanh đến trước phòng Giang Miễn. Trên đỉnh đầu dù nắng gắt, y vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, run rẩy không cách nào ngừng được.
33 Một câu nói thật đơn giản, Hà Ứng Hoan nghe xong lại như bị sét đánh ngang tai. Quen biết Giang Miễn mấy tháng, ái hận tình cừu cứ thế dây dưa không rõ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y cảm giác được… nam tử trước mặt này xa lạ đến thế.
34 Tại sao lại gặp phải kẻ này? Đúng là cái đồ âm hồn bất tán!
Hà Ứng Hoan cắn răng mắng thầm, lại vẫn tỏ vẻ tươi cười, “Ta đây chỉ có chút tài mọn, sao có thể lọt mắt Tống giáo chủ? Nếu muốn luận võ, hay là ngươi chờ Giang thúc thúc tới rồi đấu với hắn?”
“A, sao hôm nay không ‘Cần Chi’, ‘Cần Chi’ âu yếm như mọi khi nữa?” Tống Ngọc Thanh hừ nhẹ, ha ha cười ầm ĩ, “Chuyện xấu giữa ngươi và Giang Miễn cả thiên hạ đều đã biết rồi, ngươi còn mong hắn đến cứu ngươi sao? Ha ha!”
Tống Ngọc Thanh ánh mắt sắc bén vừa nhìn đã nhận ra Hà Ứng Hoan không có lực phản kháng, vì vậy, chỉ cần duỗi tay một cái, đã dễ dàng điểm trúng huyệt đạo của người kia.
35 Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Miễn đảo mắt, vừa nhìn thấy Hà Ứng Hoan cả người đầy máu nằm trên mặt đất thì liền thất kinh. Tuy hắn biết Hà Ứng Hoan gặp nguy hiểm nhưng lại không ngờ y bị thương nặng đến thế, lòng dạ lập tức đau buốt, bước chân lảo đảo.
36 Giang Miễn vừa đẩy chân khí vào cơ thể Hà Ứng Hoan vừa hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Từng khoảnh khắc hai người ở chung lúc trước xẹt qua đáy lòng, hắn khi thì cười khẽ dịu dàng, khi thì nhíu mày thở dài, chỉ cảm thấy quãng thời gian ở cùng y dù hạnh phúc hay thống khổ, giờ đây nghĩ lại đều trở nên vô tận ngọt ngào.
37 Sau khi tỉnh lại từ cơn mê, Hà Ứng Hoan chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đau nhức, tay chân mềm nhũn không chút sức lực, ngực và lưng cứ thắt lại đau đớn không ngừng.
38 Rung động tận đáy lòng, Hà Ứng Hoan cảm thấy như cả người bị hút vào trong cặp mắt kia. Trong thoáng chốc, y ý loạn tình mê không thốt nên lời.
Giang Miễn triền triền miên miên hôn một trận rồi mới chịu đứng lên.
39 Ngày tiếp theo, Hà Ứng Hoan ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại. Y nhìn quanh bốn phía, Giang Miễn không còn trong phòng nữa nhưng nước rửa mặt đã được đặt bên giường, trên bàn cũng có vài thức đồ nhẹ nhẹ để ăn sáng.