61 An Tuyết Thần xuống xe theo Phàm Ngự, đứng ở trước cửa khách sạn. Phàm Ngự nâng cánh tay của hắn lên ngang eo, An Tuyết Thần liền hiểu ý đưa tay nhỏ bé của cô khoác lấy tay hắn, rồi cùng nhau đi vào trong khách sạn.
62 An Tuyết Thần đi vào ngồi ở phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương cô tự hỏi đây là cô sao?. Sau khi rửa tay xong cô bước ra ngoài,vừa xoay người đã nhìn thấy người đàn ông nước Mỹ khi nãy đứng ở cửa ra vào nhà vệ sinh.
63 Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần ngồi vào trong xe, chú Mã lập tức cho xe nổ máy rời đi. Ngồi trên xe, An Tuyết Thần nhìn thấy sắc mặt không vui của Phàm Ngự.
64 Thức dậy lúc mặt trời vừa lên, tinh thần phấn chấn, ánh sáng bốn phía, như muốn chiếu sáng toàn bộ thế giới. Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng tôi, lấp lánh như kim tuyến, không chỉ căn phòng được thắp sáng, mà ngay cả lòng tôi cũng vậy.
65 Đôi mắt Phàm Ngự say mê nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần. Cho đến cô không thể hô hấp mới dừng lại, rời khỏi môi cô. Đôi mắt xinh đẹp của An Tuyết Thần mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nay đã nhuộm hồng.
66 An Tuyết Thần bị Phàm Ngự ép buộc nhét vào trong xe. Đợi Phàm Ngự cũng ngồi vào xe, nổi cơn giận dữ ngút trời. An Tuyết Thần vô cùng tức giận giống như người đàn ông bá đạo này, nói.
67 An Tuyết Thần rất tự nhiên cất bước rời đi. Bỏ lại khuôn mặt giận dữ của người phụ nữ, và vẻ mặt nghiền ngẫm của người đàn ông. Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng An Tuyết Thần, nép vào lồng ngực người đàn ông làm nũng, nói.
68 Edit: thietlunaTuổi xuân liệu có thể giữ mãi không? Vô tình gặp được người, nhưng ta lại không biết người sắp rời xa. Nếu như, tình yêu của chúng ta đủ lớn để cùng đi chung một con đường, thì ta đã không mù quáng tìm kiếm một thứ gì đó, điên cuồng chạy về một nơi nào đó? Gặp được nhau đã là có duyên, nhưng duyên này chỉ là gió thoảng qua mà thôi.
69 An Tuyết Thần đi lang thang trên đường, cô đã từng tưởng tượng qua vô số lần bọn họ gặp lại nhau, nhưng cô không nghĩ đến là ngàn lần không nghĩ đến bọn họ gặp nhau dưới tình huống như vậy.
70 Chương 71: Phản kháng lại@Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.
71 Cả người Phàm Ngự ** đều bị người con gái trước mắt sờ, không một chút dư thừa. Giờ khắc này, cũng chỉ có giờ khắc này đầu óc hắn lộ ra vẻ ngẩn ngơ. Thấy người trước mắt phá cửa là An Tuyết Thần thật có chút không ngờ.
72 Phàm Ngự đặt nhẹ nhàng An Tuyết Thần lên giường, An Tuyết Thần dựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng. Giống như một đứa bé không có hiểu biết. Linh hồn An Tuyết Thần gần như đã không còn.
73 Gió nhẹ nhàng thổi qua Thổi vào lòng emEm vẫn đứng nơi đầu đường biệt ly đợi anh Không có một câu ngăn lạiKhông một lý doChỉ có bóng dáng lướt nhanh theo thời gianHôm qua gặp nhau quá ngắn ngủiKhông dài như thiên trường địa cửuNgày mai của chúng ta còn quá xaKhông thể thay đổi hạnh phúc bên cạnhNgày ly biệt ơi!Bầu trời xám xịt Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em Dùng tay xua tanNhiều hơn nữa là sự dịu dàngKhông kìm nén được đau nhói trong lòng Ngày mai của emLà một ngày kiaEm mới có thể thôi nhung nhớQuên đi thời gianQuên đi ngày hôm quaYêu hận không lặp lại nữaKhông có một câu ngăn lạiKhông một lý doChỉ có bóng dáng lướt nhanh theo thời gianHôm qua gặp nhau quá ngắn ngủiKhông dài như thiên trường địa cửuNgày mai của chúng ta còn quá xaKhông thể thay đổi hạnh phúc bên cạnhNgày ly biệt ơi!Bầu trời xám xịt Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em Dùng tay xua tanNhiều hơn nữa là sự dịu dàngKhông kìm nén được đau nhói trong lòng Ngày mai của emLà một ngày kiaEm mới có thể thôi nhung nhớQuên đi thời gianQuên đi ngày hôm quaYêu hận không lặp lại nữaNgày ly biệt ơi!Bầu trời xám xịt Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em Dùng tay xua tanNhiều hơn nữa là sự dịu dàngKhông kìm nén được đau nhói trong lòng Ngày mai của emLà một ngày kiaEm mới có thể thôi nhớ nhungQuên đi thời gianQuên đi ngày hôm quaYêu hận không lặp lại nữaQuên đi thời gianQuên đi ngày hôm quaYêu hận không lặp lại nữaAn Tuyết Thần thức dậy rất sơm, mặc dù tối qua trằn trọc mãi mới ngủ được.
74 Lầu dưới — —An Tuyết Thần đã chuẩn bị rất tốt để về thăm cha mẹ, vừa nghĩ đến mình có thể lập tức nhìn thấy cha mẹ, trong lòng hưng phấn không thôi. Giờ phút này, cô giống như đứa bé được tặng kẹo.
75 Giản Nam đang dùng một đôi mắt phức tạp nhìn cô. Thế nhưng, sao giờ phút này, cô không thể phân tích thông suốt được, bởi vì bây giờ đang đối diện với chiếc xe thể thao Lamborghini kia, người đàn ông bên trong xe vẫn nhìn chăm chú tất cả.
76 Quay người rời đi, dùng cả đời để quên. Cuộc sống này có nhiều bất công, cũng có quá nhiều bi ai. Nhưng mà có những thứ này nhất định mới có thể đặc sắc.
77 Màn đêm cứ lặng lẽ lùi màn che đi, thay vào đó là ánh bình minh. Cuộc sống vụn vặn cũng góp một phần trong đời sống. Sáng sớm, ánh sáng ban mai chiếu rọi cả vùng trời, chiếu sáng cả thế giới.
78 Đụng — —Lần này, An Tuyết Thần không có cách nào bình tĩnh được, cô thật sự tức đến phát điên rồi. Vừa nghĩ tới sáng mai ở trường sẽ có một trận sóng gió kinh thiên động địa là cô không thể nào không tức giận.
79 Sáng sớm, An Tuyết Thần thức dậy thật sớm. Kéo cửa sổ ra. Hướng về phía mặt trời, đưa năm ngón tay ra. Liền duy trì tư thế này năm phút đồng hồ, sau đó liếc mắt nhìn thời gian đã lâu, rời đi.
80 An Tuyết Thần cùng Giang Lệ Lệ tay nắm tay đi tới Đế Vương. Tiếp đón bọn cô đương nhiên là nhóm chị Mỹ Anh. "Ô, Tuyết Thần tới đây. Chị Mỹ Anh đưa bọn em vào gian phòng VIP.