81 "Ưmh, ưmh. . . . . " Giang Lệ Lệ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô lại bị cường hôn rồi. Mặc dù anh không tệ, nhưng mà người đàn ông trước mắt này cô thật sự rất ghét.
82 82. 1Đêm hôm nay đối với Giang Lệ Lệ mà nói lại là một đêm không ngủ. Cô lăn qua lăn lại. Thật vất vả mới đợi được đến khi trời sang để chuẩn bị đi học.
83 Đêm hôm đó đã làm thay đổi cuộc đời của Lạc Trạch và Giang Thủy Li. Một đêm, An Tuyết Thần không ngủ ngon. Liều mạng gọi điện thoại cho Thủy Li, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ nghe thấy thanh âm tắt máy dịu dàng.
84 84. 1Gió nhẹ nhàng thổi qua gò má An Tuyết Thần. Cảm giác thật thoải mái. Còn nhớ trước đây, nhà trường tổ chức đi dã ngoại. Đó là cảm giác thật tuyệt vời, cái gì cũng không cần nghĩ, cả ngày vui vẻ.
85 Lúc này An Tuyết Thần đã hiểu. "Mục đích của anh không phải cứu tôi, mà là đưa Phàm Ngự tới chỗ chết?"Người đàn ông đối mặt với vấn đề cô hỏi, không trả lời, mà chỉ nhắc lại câu nói kia.
86 Phàm Ngự dẫn đầu đi vào biệt thự. An Tuyết Thần nhìn vào biệt thự với ý vị sâu xa, sau đó nện những bước chân gian nan. Mỗi một bước đều khó khăn như vậy, nặng nề như thế.
87 "Không cần, không. . . . . " Lời nói kháng cự kế tiếp còn chưa kịp nói ra khỏi miệng liền bị anh dùng phương pháp trực tiếp nhất ngăn lại. Anh thô bạo gặm cắn cánh môi cô.
88 "Tiểu thư, cô đã tỉnh rồi, đây là đồ dùng thiếu gia bảo tôi chuẩn bị cho nữ giúp việc, nói là, bắt đầu từ hôm nay cô phải bắt đầu làm việc. " Tiểu Linh đi tới phía trước cửa sổ, ngồi xổm xuống lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
89 Trong phòng — —"Ngự, em rất nhớ anh, anh thì sao? Có nhớ em không?" Cô gái núp ở trong ngực Phàm Ngự làm nũng nói. Cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh chụp đặt trước đầu giường, trong lòng cực kỳ vui mừng, khuôn mặt hài lòng.
90 Khi âm thanh nốt nhạc sau cùng vang lên, ngừng tưởng niệm, những câu tốt đẹp cũng viết xuống dấu chấm tròn. Nhưng mà, cái này không báo hiệu kết thúc, mà là đại biểu ột cái tốt đẹp khác.
91 Ngoài cửa — —"Tại sao làm như vậy? Không có gì để nói sao?" Phàm Ngự nâng cằm An Tuyết lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kỳ cảm xúc gì. Tức giận nói, sức lực nắm cằm cô tăng thêm mấy phần như muốn bóp nát xương cốt của cô.
92 Thời điểm An Tuyết Thần tỉnh lại lần nữa đã là hai ngày sau rồi, thân thể của cô rất suy yếu. Cộng thêm sinh non và không đủ dinh dưỡng, mỗi ngày Lãnh đều truyền dinh dưỡng vào cho An Tuyết Thần.
93 "Tuyết Thần, tỉnh lại đi, chúng ta đã đến nơi rồi. " Thanh âm tràn đầy dịu dàng của Lãnh truyền vào tai An Tuyết Thần, đuổi đi những con sâu ngủ còn sót lại.
94 Đôi mắt anh nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc trong tay. Trong mắt lóe ra tia đau lòng, hối hận, ưu thương. Rốt cuộc anh đã biết, rốt cuộc cũng hiểu rõ trái tim của mình.
95 Năm năm sau ——Thời gian trôi qua cực nhanh, năm năm rồi, đã năm năm chưa trở về nước rồi. Tất cả đều đã thay đổi, bao gồm cả con người. "A, Trung Quốc, tôi – Giang Lệ Lệ đã trở lại.
96 Trong dạ tiệc, Lãnh mang An Tuyết Thần đi xã giao, tất cả mọi người đều biết cái tên "Tuyết Lệ", chỉ trong vòng một năm thành công Đại Giang Nam Nam Bắc.
97 Mấy ngày sau ——Phàm Ngự ngồi làm việc. Ngắm nghía bút máy trong tay. Một bộ dạng lười biếng. "Ngự, cậu chuẩn bị làm gì? Mấy năm này, An Tuyết Thần được Lãnh che giấu rất tốt.
98 Ngày hôm sau"Tuyết Thần, Lệ Lệ, khách hàng lần này rất quan trọng, chúng ta có thể đàm phán tốt chứ?" Mo¬ery khẩn trương nắm tay cô nói. "Nhưng mà đối tác rốt cuộc là ai? Còn phải mặc lễ phục, hẹn gặp ở khách sạn.
99 Sáng sớm, con phố thật tĩnh lặng. Những tia nắng ban mai xuyên qua làn sương mỏng, con phố nhỏ hòa mình với ánh dương ấm áp, nhu hòa. Nhành liễu mềm mại rũ xuống, đắm mình trong ánh nắng sớm, cây to lại như những chàng thanh niên khỏe mạnh đang dang rộng cánh tay, thảm cỏ xanh mướt còn đọng lại vài giọt sương cũng theo đó mà lộ ra.
100 Ngày kế ——An Tuyết Thần và Giang Lệ Lệ đi tới công ty của Phàm Ngự, hai cô gái nhìn tòa cao ốc trước mắt. Liếc nhìn nhau rồi đi vào, dọc đường đi không hề gặp chút trở ngại nào.