181 Mười tháng sau, Giang Lệ Lệ thành công sinh ra một đứa trẻ, là một bé gái, gọi Lạc Anh. Người cũng như tên, bé có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa anh đào.
182 Lạc Anh hoàn toàn bối rối, thân thể có loại cảm giác chạm điện. Một đôi mắt hạnh mở thật to, mặc cho Phàm Niệm Ngự làm xằng làm bậy. Trong tròng mắt Lạc Anh phản ánh ra ngoài là gương mặt tuấn tú của Phàm Niệm Ngự, con mắt hẹp dài, lông mi thật dài, so với con gái còn dài hơn.
183 Lạc Anh vô cùng giản tiện lời nói, lại làm cho người ta nói không ra cái gì, mọi người chỉ cười cười xấu hổ. Phụ họa nói. "Ha ha, Đúng vậy, hợp tác vui vẻ.
184 Sáng sớm, Lạc Anh dậy thật sớm, mặc toàn thân bộ đồ công sở màu đỏ cùng màu xanh dương nhạt, cực kỳ xinh đẹp. Một đầu tóc quăn như gợn sóng dùng kẹp vấn lên, lộ ra cần cổ trắng noãn, còn có xương quai xanh khêu gợi.
185 Sinh nhật trôi qua rồi, Lạc Trạch phong tỏa tin tức rất nhanh, hơn nữa phóng ra tin tức, chỉ là một trò chơi khảo nghiệm. Cứ thế dàn xếp. Lạc Anh ngồi ở phòng làm việc, bận rộn chuyện của mình, nhìn những bản hợp đồng này là cô cảm giác đầu mình cũng sắp nổ tung.
186 Lạc Anh bị Phàm Niệm Ngự muốn thời gian rất lâu, cô không biết mình ra khỏi Đế Vương thế nào, vừa cảm thấy đang ở biệt thự của Phàm Niệm Ngự. Lạc Anh mở ánh mắt mông lung ra nhìn khắp gian phòng, cô nâng người lên, không khỏi kêu thành tiếng.
187 rất mạnh, chỉ khẽ dùng sức lực một chút, xương sườn anh tối thiểu cũng gãy hai cái. Kiệt Thụy nhìn bộ dạng khóc bi thảm kia, gấp gáp lại gần thì bụng lại đau đớn khiến anh không dậy nổi, một hồi thanh âm hút không khí.
188 Ngày kế, hai người dậy sớm muốn đi tắm, trước mặt khách sạn chính là một vùng biển rộng lớn, tới mấy ngày cũng không thưởng thức qua, hôm nay bọn họ nhất định phải vui đùa thoải mái.
189 Hai người trở về phòng thu thập đơn giản rồi chuẩn bị lên đường, bọn họ đi tới phố quà vặt, thật náo nhiệt, tâm tình mờ mịt đều tan thành mây khói. Lạc Anh lôi kéo tay Kiệt Thụy đi tới một xe hàng nhỏ bán bánh tổ xào cay, nhìn những chiếc bánh tổ hồng hồng kìa thì Lạc Anh lại muốn ăn.
190 Lạc Anh với Kiệt Thụy ngồi ở cạnh Lạc Trạch, hai người cứ ngồi như vậy. Kiệt Thụy chỉ cười nhàn nhạt, khóe miệng rõ ràng cười nhưng trong lòng đã sớm mắng Lạc Anh vô số lần.
191 Lạc Anh cảm thấy cổ đau nhức một hồi, cô đưa tay của mình ra vuốt cổ mình, sau đó mở đôi mắt mông lung, nhìn vòng quanh, cũng hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra.
192 Gương mặt Phàm Niệm Ngự đã đen tối không thể tối hơn, nhìn Lạc Anh quật cường, đôi mắt rõ ràng đã đỏ lên, nhưng lại nhịn được, không để cho tràn ra hốc mắt.
193 Ăn điểm tâm xong, Lạc Anh cùng Phàm Niệm Ngự đi công ty của anh, dù sao công ty của mình thì mình không cần phải để ý đến, vì cô hạnh phúc, Lạc Anh phải cảnh giác làm việc.
194 Sau khi Lạc Anh từ phòng nghỉ ngơi của Phàm Niệm Ngự ra ngoài, gương mặt tức giận, cũng không biết là đỏ bừng hay tức đến đỏ bừng, nhìn qua muốn cho người ta cắn một cái.
195 Lạc Anh cảm giác bụng mình bị vật gì đâm vào, lập tức nâng mặt lên: "Anh, anh, đã dậy. "Phàm Niệm Ngự khơi cằm cô lên, xem xét khuôn mặt thẹn thùng của cô, thật sự là cực kỳ đẹp mắt, đúng là xem mãi không chán.
196 Lạc Anh nhìn sắc mặt Phàm Niệm Ngự xanh xám, nuốt gì đó trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống. Kiệt Thụy cũng giống vậy, nuốt xuống sau đó liếc đống bừa bãi đầy đất, quả thật chính là chỗ đổ rác.
197 Giang Lệ Lệ toàn tâm xử lý tài liệu, cho đến xử lý tốt một cái cuối cùng, lộ ra nụ cười tự tin, vừa muốn khoe khoang với Phàm Niệm Ngự, vừa quay đầu đã nhìn thấy tay phải Phàm Niệm Ngự đang chống cằm mặt nhẹ nhõm đùa giỡn nhìn Lạc Anh, dáng vẻ giống như rất hưởng thụ.
198 Hôm nay Lạc Anh cùng Phàm Niệm Ngự tới nhà họ Lạc, bao gồm Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần, người một nhà toàn bộ đến đông đủ. Hôm nay bọn họ sẽ phải đối mặt với mọi người.