161 Nước Pháp, Provence, nơi dừng chân đầu tiên của Giang Lệ Lệ chính là ngắm cánh đồng Lavender, cả một khu đất rộng lớn chỉ trồng Lavender, đẹp như trong mộng.
162 Hoàng đế. Lạc Trạch ngồi trên ghế salon, vẻ mặt mệt mỏi, có chút suy sút. Cô đi, anh mới trở nên cảm thấy có chút không quen. 9 Thì ra khoảng thời gian năm năm, cô đã sớm dung nhập (dung hòa + hòa nhập) vào cuộc sống của mình.
163 Một đêm này, Lạc Trạch không có lúc nào là đòi lấy, khiến Giang Lệ Lệ hoàn toàn ngất xỉu. Khi tỉnh lại mới phát hiện, thì ra là mình đang ở trên máy bay tư nhân của anh.
164 Động tác của Giang Lệ Lệ hướng cuộc so tài món ăn trong miệng, trong nháy mắt cứng ngắc, nhìn Lạc Trạch sau đó để đũa xuống đem gì đó lung tung trong miệng nuốt xuống, sau đó nói: "Anh yêu tôi sao?"Lạc Trạch nhíu nhíu mày, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Lệ Lệ, nói thật anh thật không biết mình đối với cô là yêu không? Hay đơn thuần chỉ là tham muốn giữ lấy?Giang Lệ Lệ thấy Lạc Trạch không nói lời nào, trong lòng có một cỗ chua xót cô đơn nhưng cô sẽ không biểu hiện ra, sau đó nhìn Lạc Trạch nói: "Kết hôn, là chuyện mà hai người yêu nhau muốn làm.
165 Sau khi từ biệt thự của Phàm Ngự đi ra ngoài, không khí giữa hai người liền thay đổi có chút không giống trước đó, trái tim của Giang Lệ Lệ khẩn trương không thôi, trong xe yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của nhau.
166 Ngày hôm sau——Ánh nắng chiếu vào gian phòng, từng làn gió nhẹ thổi qua màn lụa mỏng, Giang Lệ Lệ từ từ mở mắt, bên cạnh đã sớm không còn thấy bóng dáng Lạc Trạch, chắc hẳn anh đã đi làm.
167 Giang Lệ lệ giương đôi mắt đẹp nhìn trừng trừng vào tên yêu nghiệt nước ngoài đang đứng trước mặt, đôi mắt thâm thúy, ngũ quan rõ ràng, vẫn đang nở nụ cười.
168 Reynold nhìn cô gái đối diện cầm thức ăn tiết hận, khóe miệng khẽ giơ lên. da Có ý tứ? Nhìn mắt cô quầng thâm rõ ràng là không ngủ ngon. 4 Tối hôm qua sau khi đi vào gian phòng, anh cố ý mở cửa ra.
169 Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ lên thẳng phòng ngủ của họ. a0 Thân thể huyết dịch sôi trào, hạ thân kêu gào khiến anh lập tức, lập tức muốn yêu tinh quyến rũ trong ngực mình, còn muốn hung hăng mà yêu cô.
170 Giang Lệ lệ nhếch khóe miệng, cười một tiếng, sau đó vỗ vỗ vào đầu mình, làm bộ kêu lên một tiếng. "A, thật là, tôi xem xong liền quăng đi. Sao mà lại quên mất chứ.
171 Giang Lệ Lệ dùng một đôi mắt xinh đẹp có thể câu hồn, gắt gao nhìn chằm chằm xúc xắc lay động cầm thật chặt trong hai bàn tay cô gái kia. Lạc Trạch liếc nhìn bộ dạng của Giang Lệ Lệ.
172 Ngủ cả đêm, Giang Lệ lệ cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô mở mắt, ngồi dậy, mông lung nhìn quanh không thấy bóng dáng Lạc Trạch đâu. Cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, cô là bị anh trừng phạt nên ngất đi sao?Giang Lệ lệ xuống giường, chưa được mấy bước, cảm giác buồn nôn đã lại trào lên.
173 Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch bế ngang, gương mặt không hiểu, cô vòng tay lên cổ anh, hỏi. "Anh ôm tôi thế này làm gì? Tôi tự đi được rồi. "Lạc Trạch nhàn nhạt liếc cô một cái, khẽ động khóe miệng, một chút thể diện cũng không chừa lại cho cô.
174 Giang Lệ Lệ nhìn Tiểu Niệm Ngự, bắt đầu mong đợi con của mình sẽ có hình dáng ra sao. Là con trai hay con gái đây? Cô rất hy vọng là con gái, nếu như là một tiểu Lạc Trạch cô không phải bị anh khi dễ chết ư.
175 Chờ hai người sửa soạn xong đã là chuyện 20 phút sau rồi, Giang Lệ Lệ nói gì cũng không lay chuyển được Lạc Trạch. b Anh ôm cô xuống lầu, đoạn cầu thang còn đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ cô thật bị ngã cầu thang.
176 Tin hai người kết hôn, trong phút chốc liền được công bố, cả nước người người đều biết Giang Lệ Lệ là cô gái Lạc Trạch chỉ mặt, gọi tên, không phải cô anh không cưới.
177 Lạc Trạch đem cô vòng trong lồng ngực mình, nhìn từ phía sau rồi ôm lấy cô. Đường cong cái cằm hoàn mỹ chống đỡ ở trên đầu cô, Giang Lệ Lệ đỏ khuôn mặt nhỏ nhìn mình trong kính, quả nhiên rất đẹp, khẽ nâng con ngươi nhìn Lạc Trạch, phát hiện một màn như vậy còn đẹp hơn.
178 Khuôn mặt Giang Lệ Lệ lạnh lùng, chán ghét trên mặt tuyệt không thấp hơn chán ghét trong người, cô dĩ nhiên hận chết anh ta, đây là một ngày quan trọng cỡ nào đối với cô, lại đem cô cướp tới nơi này.
179 Giang Lệ Lệ bị Reynold mạnh mẽ kéo lên xe, cô bị nhét ngồi vào trong xe, sau đó hắn cũng ngồi vào bên cạnh. Giang Lệ Lệ căm tức nhìn Reynold: "Reynold, rốt cuộc anh muốn làm sao? Thả tôi ra, để tôi xuống xe đi.
180 Vài ngày sau, thân thể An Tuyết Thần cũng khôi phục không sai biệt lắm, con gái bọn họ rất đáng yêu, da không hề nhiều nếp nhăn như vậy nữa. An Tuyết Thần ôm bé và Phàm Ngự, gương mặt hạnh phúc, đang trêu chọc bé.
Thể loại: Dị Năng, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 50