41 An Tuyết Thần ngồi yên lặng trong xe. Cô có chút không tập trung, trực giác như mách bảo cô rằng có điều gì đó không vui sắp xảy ra. Bầu trời bị mây đen bao phủ, u ám đến lạ thường, từng giọt mưa tí tách va vào cửa kính, An Tuyết Thần nhìn theo những con người đang từ trong ngõ hẻm đi ra ngoài, ai cũng cầm một chiếc ô thật xinh đẹp.
42 Lời nói của Phàm Ngự khiến 2 nữ nhân bên cạnh hắn hoảng sợ. Không biết làm gì hơn ngoài nức nở nói“Ngự, anh sao vậy? Người ta làm gì sai sao? Hay là vừa rồi người ta phục vụ anh không tốt?” Nữ nhân cố ý nói lại những lời vừa nãy Phàm Ngự nói với côPhàm ngự xoay người, ôm sát eo nữ nhân, nâng lên cằm của cô.
43 Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, đem to lớn từ trong miệng nữ nhân rút ra, đẩy cô ta ra. Đi tới bên cạnh An Tuyết Thần. Nắm tóc An Tuyết Thần, kéo cô từ trên giường xuống.
44 Đêm sao thật dài, chân trời ráng hồng như đôi mắt ửng đỏ đang rơi lệ của cô _ An Tuyết Thần. Ngày mai sẽ ra sao đây? Thật là khó nói, ai có thể biết trước được?An Tuyết Thần ngồi trên người Phàm Ngự nhẹ nhàng di chuyển, Phàm Ngự cũng dùng sức vừa phải để cô có thể theo kịp.
45 Ban đêm vốn thật dài. Trận mưa đêm qua cũng dường như là đang khóc thay cho An Tuyết Thần. Sáng sớm, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên thân thể chán chường của An Tuyết Thần.
46 An Tuyết Thần đi đến trước cửa, cô biết đây chính là mật mã của hắn, nếu không có mật mã của Phàm Ngự, cô đừng mơ tưởng có thể ra khỏi chỗ này. Vì thế cô đứng đó đợi hắn, bàn tay để trong túi tức giận nắm lại thật chặt.
47 Tại một nơi cách xa tòa lâu đài một người đàn ông vừa cầm ống nhòm vừa quan sát hết mọi chuyện vừa xảy ra. Đặt ống nhòm xuống nhớ đến bóng dáng vừa chạy ra khỏi cửa, xuay người vừa rời đi.
48 Bên trong xe, người đàn ông híp đôi mắt đẹp lại. Gió từ cửa thổi vào, làm mái tóc ngắn tung bay, che hết khuôn mặt của hắn. Khẽ cười lạnh. Đôi mắt nhìn sang chỗ An Tuyết Thần vừa ngồi, nhìn thấy huy hiệu trường rơi trên ghế, chắc là do cô xuống quá gấp, không chú ý nên bị rơi.
49 Hiệu trưởng nhìn về phía chỗ ngồi còn trống, nói: "Bạn học Trương Khôi ngồi cạnh An Tuyết Thần, còn bạn Lãnh thì ngồi cạnh Lý Viện nhé. ”"Không " Cả hai đều không đồng ý.
50 Thời gian trôi qua rất nhanh, thoát cái đã đến trưa. Lãnh nằm dài lên bàn, ngắm nhìn An Tuyết Thần cho đến trưa. Nhìn thấy hình dáng nghiêm túc học của cô, trông rất đáng yêu.
51 An Tuyết Thần nhắm mắt, đứng dưới ánh nắng mặt mặt trời, nghĩ lại hành động sáng nay của mình. Mình đã làm cái gì, sao lại gây ác cảm với hắn, trước đây ngụy trang tốt lắm mà.
52 An Tuyết Thần bước đến bên cạnh lão Mã, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bây giờ An Tuyết Thần rất tiều tụy. Lão Mã mở cửa xe cho An Tuyết Thần, sau đó chạy về vị trí tài xế, lái xe đi.
53 Trên màn hình ti vi là hình ảnh thân mật của cô và Lãnh, bây giờ, cô cực kỳ căng thẳng. Cô không nghĩ đến Phàm Ngự sẽ cho người theo dõi cô. Thân thể cô càng run rẩy hơn.
54 Phàm Ngự đặt An Tuyết Thần lên trên giường lớn. An Tuyết Thần dùng đôi mắt trong veo nhìn lại hắn. Phàm Ngự cởi quần áo của mình ra, nằm đè lên trên người của An Tuyết Thần, lần này không phải xé rách quần áo, mà là nhẹ nhàng cởi bỏ.
55 Đứng ở chỗ này, An Tuyết Thần nhìn thấy sân cỏ màu xanh lá cây, xung quanh đèn đuốc sáng rực. Biết hắn là người khá nguy hiểm. Nhưng, Sơn Đô này cũng quá lớn đi.
56 An Tuyết Thần quay đầu nhìn Phàm Ngự, sau đó hất mặt tự tin nói. “ Vậy sao, tôi cảm thấy như vậy rất tốt, làm người ngu ngốc cũng có cái vui của nó. ” An Tuyết Thần vừa nói xong chuẩn bị đứng lên.
57 An Tuyết Thần nhìn tay mình bị Phàm Ngự nắm lấy, kéo đi. Ngẫng đầu nhìn thấy bóng lưng của hắn, mới phát hiện thì ra hắn lại cô đơn đến như vậy. An Tuyết Thần theo Phàm Ngự đi ra, nhìn chiếc xe Maserati gransp phía trước rồi quay lại nhìn hắn.
58 An Tuyết Thần trở về phòng học, nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh vẫn chưa thấy Lãnh đến. Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau lưng cảm giác được một bàn tay mang theo hơi ấm đánh nhẹ lên vai cô.
59 An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn Phàm Ngự, da mặt mịn màng, khuôn mặt thì góc cạnh lãnh lùng anh tuấn; đôi mắt màu đen, mê hoặc người nhìn; lông mày dày và đậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, không thiếu đi sự sang trọng mà tao nhã.
60 Tiểu Mỹ xoã mái tóc dài của cô ra một cách tự nhiên. Màu nâu đen của tóc cô, người khác nhìn vào giống như nước từ trên thác lũ chảy xuống mặt hồ, tạo một sự tươi mát mềm mại động lồng người.