21 Lâm Miểu Miểu tắm xong, đang nghiêng đầu dùng khăn mặt lau tóc, hơi nước bốc lên làm hai má cô đỏ ửng, sắc môi càng thêm kiều diễm, cả khuôn mặt cũng sinh động hơn.
22 Lâm Miểu Miểu cảm thấy phổi của mình như muốn nổ tung. “Tại sao em muốn lấy tôi?”“Liên hôn!”Tông Chính im lặng mấy giây, lại cúi đầu nhẹ nhàng khẽ liếm cổ ngực của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu cắn môi khuôn mặt không thay đổi gì, nhưng giọng nói lại như băng tuyết trong ngày đông giá rét: “Buông ra!”Tông Chính đầu cũng chẳng ngẩng lên, còn đang bận rộn chỉ mơ hồ đáp lại: “Chờ lúc nữa……”Đây cũng không phải lần đầu Tông Chính chạm vào cô, nhưng cảm giác mang lại cho Lâm Miểu Miểu lúc này và trước kia không hề giống nhau.
23 “Đợi hai con nửa ngày rồi, cuối cùng cũng về, để chị Vương chuẩn bị dọn cơm!”Người nói là mẹ của Tông Chính Lý Trân, Lâm Miểu Miểu đảo lại những tư liệu đơn giản buổi chiều mới tra ở trong đầu một lần, quan sát mấy người trong phòng khách, cũng không đông lắm, một nhà ba người Tông Bắc Sơn, cùng với một bà cụ hơn 70 tuổi, nụ cười hòa ái.
24 Người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, cười cười nói nói, chuyện này đối với những gia đình bình thường mà nói mỗi ngày đều trải qua, nhưng với Lâm Miểu Miểu, lại là hy vọng xa vời, Lâm Miểu Miểu bỗng cảm thấy hâm mộ Tông Chính.
25 Làm thế nào khiến một người phụ nữ đau khổ tột cùng, mỗi người có một câu trả lời khác nhau, đáp của Đỗ công tử là: Ôn nhu bắt trái tim của cô ấy làm tù binh, yêu cô ấy cưng chiều cô ấy, lại dịu dàng đem nó nghiền nát từng chút từng chút, giày xéo cho đến khi chỉ còn là hạt bụi.
26 Tông Chính kìm nén lửa giận suốt buổi tối, bỗng phun trào như núi lửa: “Cô ta cùng tôi có tí xíu quan hệ nào không? Tùy tiện tìm một người phụ nữ sinh con cho tôi, Lâm Miểu Miểu lời này em nói, không cảm thấy hoang đường sao? Hay là suy nghĩ của con riêng không giống người bình thường? Chính em là con riêng, cũng muốn đem con tôi trở thành con riêng? Em đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”Trong phòng ngủ tối đen sau khi Tông Chính nói xong một hơi, bầu không khí trở nên đông đặc yên tĩnh, Lâm Miểu Miểu im lặng, cô quả thực chưa từng nghĩ qua, cô chỉ không hy vọng bà nội của Tông Chính thất vọng, lại không thể nói rõ mình không muốn sinh con, cho nên……, cô mới nghĩ ra ý nghĩ quỷ quái này.
27 “Theo tôi đi làm!”Lâm Miểu Miểu một lúc lâu không nói gì, rõ ràng một mực không muốn thấy cô, lại nhất định phải đưa cô theo? Cô chỉ chỉ vào ‘Võ Tòng’ trả lời: “Tôi còn phải đi mua đồ dùng sinh hoạt cho nó.
28 “Ở lại đi. ”Không có thỉnh cầu, xin xỏ, kỳ vọng, vẫn là ngữ khí trần thuật bình thường như trước, Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn anh, con ngươi của anh vẫn một màu đen sâu thẳm, lại có thêm chút ánh sáng, giống như những ngôi sao trên màn trời hắc ám thu hút sự chú ý của người khác, sáng nhưng cô đơn.
29 “Em ở câu lạc bộ nào?”“Tuyết Vực. ”Tông Chính cũng không xa lạ với Tuyết Vực, huấn luyện viên riêng của anh cũng là người có tiếng tăm của câu lạc bộ Tuyết Vực, mỗi buổi tối sau khi tan làm, hễ có thời gian thì anh sẽ đi luyện quyền……, khuôn mặt Tông Chính bỗng nhiên trầm xuống ngồi dậy từ trên giường, anh nhớ tới bó hoa hồng tối qua, Lâm Miểu Miểu đột nhiên muốn ly hôn, khả năng ngoại tình thật không phải lớn bình thường, bây giờ không quản chặt, sau này đội mũ xanh lên đầu, có muốn hối hận cũng không kịp.
30 Đón ánh mắt kinh ngạc của Lâm Miểu Miểu, Lý Minh mỉm cười giải thích: “Vừa nãy ở trước mặt đám tiểu quỷ……, Miểu Miểu, có thể nể mặt không?”Lý Minh vừa dứt lời, nhiệt độ trong thang mấy đột ngột hạ xuống mấy độ, Lâm Miểu Miểu xoay đầu nhìn trộm Tông Chính, chỉ có thể thấy một bên sườn mặt của anh, sườn mặt anh so với nhìn chính diện còn đẹp hơn, đường nét từ trán tới cằm tuyệt mỹ lại góc cạnh rõ ràng, nhưng mà nét mặt lại quá trầm tĩnh, khiến cho khuôn mặt hơi lạnh lùng, anh lẳng lặng đứng ở nơi đó, bình lặng mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đóng chặt, nhưng Lâm Miểu Miểu lại cảm giác được anh đang tức giận, hơn nữa lần này tức giận không nhẹ.
31 Đồng hồ cực lớn nằm trên đỉnh tháp đồng hồ, năm tiếng vang lên liên tiếp, Lâm Miểu Miểu nghe thấy tiếng chuông liền bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình: "Vậy tôi đi về trước.
32 Sáng ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu từ trong lòng Tông Chính mở mắt ra, trong mũi tất cả đều là hương vị khô ráo tươi mát của anh, Lâm Miểu Miểu sửng sốt một hồi lấy lại tinh thần, mới từ giữa hai chân của Tông Chính rút chân mình ra, muốn đổi một tư thế thoải mái, thì Tông Chính đã tỉnh dậy, ôm cô càng chặt hơn.
33 "Lâm Miểu Miểu, nếu khi đó em nói ra, sau này nào có nhiều chuyện như vậy!"Lâm Miểu Miểu mặt không chút thay đổi nhìn anh, bất cứ chuyện gì xảy ra ngày đó, rất lâu rồi cô không hề muốn nhớ lại, về cậu bé trai khiến người ta chán ghét gặp ở Thiên Hà Viên, cô cũng chỉ nhớ mang máng, được Tông Chính nhắc lại một lần, trí nhớ của cô mới dần dần rõ ràng.
34 Lâm Miểu Miểu đi rất sớm, bởi vì không có giày và túi xách phối hợp, cô nắm chắc thời gian chạy một vòng Hồng Quế Nhai, hơn hai giờ mới đến được Trường Nguyệt Loan, Lý Trân cười nói: "Ta vừa mua cho con mấy bộ quần áo và ít đồ trang sức, mau tới thử xem.
35 Buổi tối, khi Lâm Miểu Miểu đi tắm, phát hiện mấy vết ngón tay hồng hồng trên ngực, tắm xong cô đi ra, Tông Chính mặc áo choàng tắm, nằm nghiêng trên giường, vì dây lưng lỏng lẻo, để lộ khuôn ngực màu lúa mạch, Lâm Miểu Miểu cúi đầu nhìn ngực mình, lại liếc mắt nhìn cơ ngực của anh, mặt không chút thay đổi đi tới, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên ngực anh, cào mạnh hai cái, thấy da anh đỏ lên, cô mới vừa lòng.
36 "Vì sao lại đánh nhau?" Bà ngoại nổi giận đùng đùng hỏi. Lâm Miểu Miểu im lặng hồi lâu, mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc trả lời: "Chúng nó nói con là con hoang.
37 Mễ Chân đè xuống tâm trạng cuồn cuộn gần như muốn sục sôi trong lòng, gian nan mở miệng, cố làm ra vẻ thoải mái tươi cười: "Nina, cậu quá đáng thật, chuyện thế này cũng không nói trước một tiếng! Tớ đi sấy tóc trước đã!"Mễ Chân thở một hơi, gần như cứng đờ trong chớp mắt, anh không biết phải làm sao đối mặt với Lâm Miểu Miểu, anh vẫn còn ở nguyên một chỗ chờ đợi, còn cô đã đi thật xa rồi.
38 Buổi chiều hôm đó, lời của Tông Chính chẳng qua là nhanh mồm nhanh miệng, cô cũng chỉ khó chịu một lúc, sau khi đến thăm bà ngoại và Lý Yên, trước khi vào nhà, cô chỉ nghĩ phải nói chuyện với anh thật nghiêm túc, thực sự không có hứng thú vì một việc nhỏ mà chiến tranh lạnh, đó cũng không phải là thỏa hiệp, chỉ là cô tỏ rõ thái độ của mình với Tông Chính: Chiến tranh lạnh, không có chút ý nghĩa nào.
39 Vì lo lắng máu vừa mới ngừng, Lâm Miểu Miểu hôn rất nhẹ, dùng cánh môi của mình chạm vào môi anh, dùng đầu lưỡi non mềm liếm liếm cánh môi của anh, trên đầu lưỡi có vị gỉ sắt nhạt, sau đó anh bắt được đầu lưỡi của cô, cuốn vào trong miệng, tùy ý mút lấy.
40 Cô muốn ly hôn với anh sao?Lâm Miểu Miểu có thể trả lời chắc nịch: Không muốn. Nhưng mà, nếu như anh và gia đình của anh, luôn để ý thân phận của cô, vậy vẫn phải ly hôn.