21 Rồi nàng khóc ngất, vùi đầu vào lòng mẹ. Bà Vân Tường cũng nấc lên từng cơn:
- Trời ơi! Tội nghiệp cho con tôi quá. Vân Phi ơi! Từ đây, mẹ sẽ không không bao giờ xa con đâu.
22 Dù rất hận Mẫn Nghi, nhưng vô tình gặp lại nàng, lòng Tử Trung bấy lâu nay tạm lắng dịu bây giờ lại bị khuấy động mạnh. Anh nghĩ bây giờ nàng đã có chồng và sắp có con, nên giữa anh và nàng không còn một chút quan hệ nào cả.
23 Tử Trung mở ví, lấy một mảnh giấy đưa cho Bội Phong:
- Nơi đây tôi có quen biết, nếu anh muốn trở thành người tốt thì ngày mai đến địa chỉ cai nghiện này, tôi sẽ đến giúp anh.
24 Những cơn đau liên tục dường như muốn vắt kiệt sức lực của Mẫn Nghi. Nhưng cuối cùng, nàng cũng sinh được một bé trai bụ bẫm, điều này không những làm cho nàng vô cùng vui mừng mà cả bà Vân Tường và Trực Nhân cũng vậy, cả hai lăng xăng vây lấy hai mẹ con nàng.
25 Cánh của phòng cấp cứu bật mở, một vị bác sĩ bước ra làm cả bà Vân Tường, Trực Nhân và Tử Trung đều bật dậy. Tử Trung lo lắng hỏi:
- Thưa bác sĩ, cô ấy thế nào rồi ạ?
Vị bác sĩ nở một nụ cười thật tươi, bắt tay Tử Trung:
- Xin chúc mừng gia đình.