41 Lúc tôi và Đinh Nhất cùng xuống lầu, chú Lê và ba mẹ của Lữ Tuyết Đan đã sốt ruột từ sớm rồi. Thấy tôi cuối cùng cũng xuống, họ đều rất hi vọng. Tôi vào phòng khách, ngồi đối diện họ, không biết nên kể với bố mẹ Lữ Tuyết Đan những chuyện đó như thế nào.
42 Ông chủ Hoàng nghĩ đến việc mình có thể khai thác ra thêm một tầng nữa, tận dụng được không gian, cũng chẳng ảnh hưởng xấu gì đến mình. Nhưng ông ta cũng chỉ nghe nói sơ về Lữ Tuyết Đan, cũng không ngờ nó lại ở ngay dưới chỗ mình làm ăn.
43 Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, phó Cục trưởng Dương năm đó từng điều tra vụ án này là người đầu tiên có mặt. Ông tự thành lập một tổ chuyên án nhỏ, cẩn thận điều tra toàn bộ hiện trường.
44 Sau khi nhận được túi xách, chuyện đầu tiên tôi muốn làm là tìm xác của mợ Anh Tử. Vì muốn vạch trần sự thật, thì phải đưa được thi thể ra ngoài ánh sáng trước đã.
45 Ba chúng tôi nhìn người đàn ông kia đi rồi, thì đi vào căn phòng đã bật điện. Nơi này lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều, là kiểu căn hộ có hai phòng ngủ, thích hợp để cả gia đình đến chơi.
46 Tuy đau lòng khi Anh Tử khóc, nhưng tôi lại không biết phải an ủi mợ ấy thế nào. Nếu lúc trước họ không cãi nhau, nếu cậu đuổi theo ngay, nếu… nhưng trên đời làm gì có nếu như chứ!
Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là tìm được thi thể của mợ, đưa về quê cùng hợp táng với chồng mình.
47 Ba ngày sau, trở về sau khi làm lễ cho Lưu Khải Minh, thì nhận được điện thoại của cha Lữ Tuyết Đan, án đã được phá! Chuyên gia kiểm nghiệm đã xử lý được giấy phép lái xe dưới thi thể Lã Tuyết Đan, là một người đàn ông tên Tiết Kiến Quân.
48 Tôi đặt túi trà lên bàn, rồi nghiêm túc nói: “Chú, chú chính là quý nhân của đời cháu, dù bây giờ cháu không thể bái sư, nhưng cháu đã sớm tự xem chú như sư phụ.
49 3 giờ chiều, trời nóng như lửa đốt, Triệu Lỗi vừa hớn hở lái xe vừa kể chuyện của Lưu Tư Minh, à giờ phải gọi là Phương Tư Minh, chủ yếu là chuyện mây mưa trăng gió của mẹ cậu ta.
50 Tôi và Triệu Lỗi ở cùng một phòng, nói thật, từ sau bữa ăn tôi đã thấy không vui. Nhìn các bạn học đều thành công hơn mình, năm đó tôi chọn con đường này có phải là sai không?
Thấy phiền muộn nên không ngủ được như Triệu Lỗi, lại thêm ly rượu vang lúc nãy khiến tôi có hơi mơ màng, nhưng lại không buồn ngủ, thế là tôi đứng dậy ra ngoài đi dạo.