21 Jill gấp kịch bản lại, nhìn sang. Cô Dunning như đang lên cơn sốt, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt ngây dại, miệng vẫn lắp bắp. "Đọc đi, đọc tiếp đi. . . đi".
22 Bây giờ Toby Temple không chỉ bận rộn bởi chương trình biểu diễn luôn chật kín thời gian mà còn bởi phải tán gẫu với Tổng thống nước này, chơi golf với Quốc vương nước khác, ăn trưa với Nữ hoàng nước nọ, vân vân.
23 Năm 1963. Đã sang tháng Mười một. Cái se lạnh của mùa thu bỏ đi nhường chỗ cho cái băng giá ập đến. Mặt trời xuyên qua lớp mây mù toả xuống thứ ánh sáng nhợt nhạt, không sinh khí.
24 Họ nói đúng có một nửa. Thời gian quả có làm thành sẹo các vết thương nhưng mặt khác nó lại huỷ hoại tuổi trẻ, sức thanh xuân. Mùa lại mùa nối nhau đến rồi đi, rồi lại đi, lại đến, cũng như những cô gái mơn mởn ào ạt đến thế chỗ những người đàn bà từng có thuở mơn mởn như vậy, song bằng đủ lý do đã đi khỏi Hollywood.
25 Jill đưa mặt mình vào sát tấm gương trên bàn trang điểm và thấy đúng là có một nếp nhăn mờ mờ nơi đuôi mắt trái. Nàng cau mày lại, nếp nhăn càng hiện rõ hơn lên.
26 Đạo diễn chương trình riêng của Toby là Eddie Berrigan, một người đã vợ con đề huề song không vì thế mà từ chối những thú vui trăng gió nếu nó không tổn hại gì đến cái yên bình giả tạo của gia đình.
27 Ống nghe bỗng bị ghì chặt và áp sát vào tai Toby. Giọng anh hơi khàn đi. "Vậy trong ngày, em rảnh vào lúc nào hoặc trong tuần em rảnh vào hôm nào?" "Tôi bận lắm.
28 Chưa bao giờ Jill nghĩ sẽ có ngày mình phải diễn cái vai này. Nàng không thể tự lý giải nổi tại sao Toby lại thèm thuồng nàng đến thế trong khi anh muốn là có bất kỳ người đàn bà nào ở cái kinh thành điện ảnh này.
29 Chương 27 Clifton đến nhà theo yêu cầu của Toby và như được đón tiếp bằng một trái bom khi nghe anh thông báo. "Đêm qua tôi đã cầu hôn, Clif, và đã được Jill chấp nhận.
30 Mọi sự thất bại đều mang theo mùi vị, và nó lưu cữu như âm khí. So sánh thì hơi kỳ quặc nhưng cũng như chó có thể đánh hơi thấy sự sự hãi ở người, hoặc như người ta có thể, bằng cảm giác, nhận ra ai đó đang xuống dốc, nhất là lại ở kinh thành điện ảnh Hollywood này.
31 Từ sau sự kiện màn ảnh rộng đến nay, Jill Castle Temple được Hollywood coi là một hiện tượng kỳ thú bậc nhất. Ở cái nơi người ta không chỉ tồn tại và vươn lên bằng sự cạnh tranh đến mức dẫm đạp lên nhau thì cái vỏ bề ngoài chính là một yếu tố góp phần quan trọng vào cuộc chiến đó.
32 Được phép vào phòng bệnh thăm chồng, Jill oà khóc khi thấy vẻ suy sụp đến thảm hại của anh. Chỉ cách một đêm mà nàng tưởng đã không nhận nổi ra Toby nữa.
33 Sam còn phải sửng sốt lần nữa khi anh cứ nghĩ sẽ gặp con bệnh Toby nhăn nhúm chờ chết trên giường chứ không phải là người đàn ông rám nắng, tươi tỉnh đang nằm bên bể bơi nhấm nháp ly nước bưởi.
34 Thật khó mà tin một người vừa qua được cái chết lại có thể thành công đến như vậy trên những sân khấu lớn của châu Âu. Vậy mà đó vẫn là sự thật đối với Toby.
35 Ba hộ lý thay phiên nhau không rời Toby cả ngày lẫn đêm. Họ là dân chuyên nghiệp, làm việc nhanh nhẹn và có hiệu quả, lại ít chuyện trò. Jill vô cùng biết ơn họ vì bây giờ quả thật nàng rất sợ khi phải đến gần Toby.
36 Xem xét kỹ lưỡng cho Toby xong, bác sỹ Kaplan ra ngoài hiên, nơi Jill đang uống cà phê, bảo nàng. "Theo tôi, ta nên chấm dứt việc chữa chạy cho Toby dưới nước.
37 Cả thế giới đưa tin về cái chết của Vua hài Toby Temple. Người ta cũng nhắc nhiều không kém đến bà quả phụ Jill Castle Temple. Ảnh họ liên tục xuất hiện trên trang nhất các báo, trang bìa các tạp chí.
38 Cả Hollywood đưa tiễn Toby. Và còn hàng ngàn người từ nhiều miền của nước Mỹ kéo đến. Tang lễ được cử hành tại Forest Lawn trong một sáng tháng Chín đầy nắng gió, vào đúng cái ngày, nếu không chết, Toby sẽ bắt tay vào chương trình truyền hình mới của cái hợp đồng năm triệu đô la mà anh đã ký.
39 Nàng bay trên phản lực riêng của David tới New York, ngồi trên chiếc limudin của David chờ sẵn tại sân bay đưa về nghỉ tại khách sạn sang trọng bậc nhất Regency trên đại lộ Park.
Thể loại: Trinh thám
Số chương: 13