21 Editor: Hachonie
Ai cũng không muốn cho người khác thấy mặt đen tối của mình.
Chẳng ai nghĩ người chết lại là Cố Văn Huy, mà còn chết theo kiểu này.
22 Editor: Hachonie
Khi tình yêu bị hao mòn gần như không còn nữa thì giữa bọn họ còn lại cái gì?
Chồng của mình và tình nhân của chồng lần lượt bị giết, mà vợ lại đúng lúc đến chỗ ở của cô tình nhân đó.
23 Editor: Hachonie
Tôi thấy phía trước thật mơ hồ, phải chăng đó là vực thẳm.
Hồng Mi thấy mọi người trở lại thì báo cáo manh mối vừa phát hiện: “Đội trưởng, chúng tôi tìm hiểu về quan hệ xã hội của Hàn Giai Lệ, phát hiện cô ấy có quan hệ mật thiết với vài người giàu có, hơn nữa một số người sẽ cho tiền cố ấy vào định kỳ, là số tiền khá lớn.
24 Editor: Hachonie
Việc này để lại trong lòng tôi một vết sẹo, một ngày nào đó sẽ để lộ ra.
Nghe xong phân tích của Tần Uyên và Mộc Cửu, Triệu Cường nghi ngờ nói: “Nếu như Hoàng Thanh Thanh đã thay đổi thân phận ở bên cạnh Hàn Giai Lệ, dù Hàn Giai Lệ không nhận ra cô ấy, nhưng Hàn Giai Lệ và Cố Văn Huy thân thiết như vậy, chẳng lẽ Cố Văn Huy cũng không nhận ra được sao? Còn có Thẩm Dật Vân, họ là thanh mai trúc mã, còn tìm kiếm cô ấy 3 năm, nhất định phải nhận ra chứ.
25 Editor: Hachonie
Là cả thế giới này đã vứt bỏ cô.
Mộc Cửu đi về phía trước hai bước, anh mặt đen nhánh nhìn mặt Hoàng Đình: “Vậy cô là ai? Cô không phải Hoàng Thanh Thanh, cũng không phải Hoàng Đình, cô là ai?”
Cô cầm chặt dao một hồi, híp mắt nhìn Mộc Cửu, không nói gì.
26 Editor: Hachonie
Vụ án này đã phá xong nhưng Hoàng Thành Thanh vừa là hung thủ, vừa là người bị hại, cô ấy có thể đáng trách, nhưng cũng đáng thương, khi còn bé đã gặp phải việc đau khổ, làm cho cô ấy hình thành nhân cách thứ ba cực đoan, cuối cùng tạo thành bi kịch cho cuộc đời.
27 Editor: Hachonie
Ai đang nhìn trộm trong bóng tối.
Tần Uyên và Mộc Cửu về đến nhà thì đã là 6 giờ rưỡi tối
Mộc Cửu vuốt bụng, “Đói quá đi. ”
“Không phải một tiếng trước em vừa mới ăn sao.
28 Editor: Hachonie
Ai đang gào thét trong bóng tối.
Buổi sáng vào một tháng sau, trước cửa nhà Tần Uyên xuất hiện cô gái hơn hai mươi tuổi, tóc đuôi ngực thắt bím cột lệch sang một bên, khi cười có chút xinh xắn, trên má trái của cô có một vết bớt lớn màu đỏ, nhưng cô không hề thấy tự ti.
29 Editor: Hachonie
Ai đóng đang khóc trong bóng tối.
Lúc mọi người trong đội Tần Uyên chạy đến bệnh viện thì thấy Triệu Cường đang đứng cúi đầu trước phòng cấp cứu, quần áo và tay đều dính máu.
30 Editor: Hachonie
Ai đang run rẩy trong bóng tối.
Thấy Mộc Cửu đi ra, Lam Tiêu Nhã lo lắng hỏi: “Chị Mi sao rồi?”
Mộc Cửu lắc đầu: “Chị ấy đau lòng lắm.
31 Editor: Hachonie
Ai đang tìm kiếm trong bóng tối.
Trần Mặc được đưa đến bệnh viện nơi Lục Dĩnh đang nằm, Tần Uyên và Mộc Cửu chạy đến, Trần Mặc đã được băng bó vết thương mà Đường Dật đang ngồi bên cạnh anh.
32 Editor: Hachonie
Ai hôn môi trong bóng tối.
Rất nhanh có một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, từ trên xe bước xuống, cô ấy đi giày cao gót, nhìn Mộc Cửu cười, môi đỏ mọng nói, “Bảo bối, đi một mình à.
33 Editor: Hachonie
Ai đang tuyệt vọng trong bóng tối.
Trên tay Mộc Cửu quấn băng gạc theo Tần Uyên trở về cục cảnh sát, Trần Mặc cũng từ bệnh viện trở về, Lục Dĩnh hiện tại đã tỉnh, tình hình đã ổn định, vì muốn bắt được kẻ chủ mưu sau vụ này nên Triệu Cường cũng trở về.
34 Editor: Hachonie
Ai đang hồi tưởng trong bóng tối.
Đội điều tra đặc biệt dựa theo trí nhớ của Mộc Cửu đi đến chỗ đó, đây khu một khu đất hoang, phía sau là một rừng cây rộng lớn.
35 Sáng chủ nhật, Đội Điều Tra Đặc Biệt đến bệnh viện thăm Lam Tiêu Nhã.
Tần Uyên nhìn Lam Tiêu Nhã trên giường bệnh hỏi: “Tiêu Nhã, cô thấy sao rồi?”
“Đội trưởng, anh xem, tôi không sao rồi.
36 Cúp điện thoại, Tần Uyên liền hỏi Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, sao rồi, có thể truy tìm được vị trí chính xác không?”
Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “Không được, căn bản là không truy ra được.
37 Mộc Cửu lặng lẽ nhìn thi thể người đàn ông, sau đó nói với thành viên trong đội: “Là hắn. ”
Triệu Cường khó hiểu hỏi: “A? Vì sao? Mộc Cửu sao cô nhìn ra được?”
“Đầu tiên là mùi hương.
38 “Anh Cường, Bác Dã đã ra ngoài và lên xe của mình. ”
“Cậu sắp xếp vài anh em đuổi theo, nhớ kỹ đừng theo sát quá, cũng đừng để mất dấu, có chuyện gì thì báo cho tôi biết.
39 Căn phòng mờ tối, tràn ngập mùi thơm của rượu vang đỏ, như là chai rượu bị đổ, mùi hương tỏa ra xung quanh.
Tấm thảm màu đỏ trên đất giống như người dẫn đường đang dẫn mọi người đến một nơi, mà tia sáng duy nhất trong phòng ở trên vách tường, được chiếu bởi một ngọn đèn trên cao, tia sáng vàng nhạt chiếu sáng một góc, giống như đang trưng bày tác phẩm nghệ thuật.
40 “Thầy Chu, hẹn gặp lại. ” Hai cô bé mang theo dụng cụ vẽ, cúi người nói với người bên trong.
“Hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận. ” Người đàn ông được gọi là thầy Chu cười nhạt một tiếng, tiễn hai cô bé học vẽ về.
Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Trinh thám
Số chương: 22