41 Tại phòng làm việc của Đội Điều Tra Đặc Biệt, mọi người đang sắp xếp lại các chứng cứ của ba vụ án.
Hồng Mi đứng trong phòng hợp, trước mặt mọi người trình bày hết tất cả chứng cứ của các vụ án, “Người chết thứ nhất là Ôn Đạt Viên, là một công nhân viên chức phồ thông, bị giết trong nhà của mình, sau khi giết người, hung thủ đã tỉ mỉ thay quần áo cho nạn nhân, hơn nữa còn đặt trong phòng một bình hoa giả có hoa văn bị đảo ngược, bình hoa thật tên là Ách Hầu Chi Nữ, nghe nói người sở hữu bình hoa này đều sẽ bị bóp cổ chết.
42 Cửa biệt thự mở rộng giống như là biết trước sẽ có người đến.
Mộc Cửu dẫn đầu mọi người đi thẳng vào biệt thự.
Người đàn ông ngồi trên sô pha bằng da cầm ly rượu làm bằng thuỷ tinh trong suốt, nhẹ nhàng quơ qua quơ lại, rượu trong ly lắc lư, trên thân ly rượu đã lưu lại dấu vết, hắn giơ ly rượu lên nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ thích thú vừa lòng, dường như sự xuất hiện của người ngoài cũng không làm ảnh hưởng đến sự hưởng thụ của hắn.
43 Nhìn Ngôn Luật ngồi trên xe rời đi, Tần Uyên nghiêng đầu nhìn Mộc Cửu nói: “Em không giữ nó ở lại à?”
Mộc Cửu nhìn về hướng xe chạy nói: “Không sao đâu.
44 Lúc Ngôn Cửu ba tuổi, cô bé nhìn thấy bụng mẹ mình càng lúc càng lớn, giống như lúc cô bé và Hứa Vĩ cùng nhau thổi bong bóng, càng thổi càng lớn.
Khi đó bé có chút lo lắng cảm thấy nếu cứ như vậy thì bụng mẹ bé sẽ nổ tung giống như quả bóng kia, vì thế bé chạy đến hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sau này bụng mẹ sẽ nổ tung sao?”
Mẹ mỉm cười vuốt đầu cô bé nói: “Đợi bụng mẹ lớn thêm chút nữa thì có thể sinh em bé cho con rồi.
45 Sáng sớm thứ năm, ở một khu vui chơi mới vừa hoạt động, một cậu bé đội nón len màu xanh đen kéo tay mẹ mình vội vã đi vào bên trong.
Mẹ cậu bé nhắc nhở: “Tiểu Thiên, chậm một chút.
46 Ngôn Luật: “Vì hung thủ chọc đến tôi. ”
Mộc Cửu nhìn cậu nói: “Em biết hung thủ?”
Trước tiên Ngôn Luật lấy một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, khoanh hai tay trước ngực rồi từ từ nói: “Không biết, nhưng hiện tại hắn gần như dựa vào sách của tôi viết để giết người.
47 Ba người tìm được phòng biên tập của Ngôn Luật, Ngôn Luật gõ cửa liền có người ra mở, là một cô gái hơn hai mươi tuổi, mở cửa thấy Ngôn Luật thì cô gái kia rất bất ngờ, mở to miệng, “A, sao hôm nay đại tác giả Ngôn lại đến đây?”
Ngôn Luật nâng khóe miệng, “Đến lấy tiền nhuận bút.
48 Thạch Nguyên Phỉ phiền não nói: “Chúng ta không biết tên hắn, trên thư cũng không có địa chỉ làm sao có thể tìm được người này đây?”
Tần Uyên đột nhiên đề nghị: “Tổ chức một buổi ký tặng sách.
49 Bọn họ đã bắt được đối tượng tình nghi nhưng vụ án vẫn tiếp tục xảy ra, lời nói của Đường Dật như đã chứng thực suy đoán của Mộc Cửu và Ngôn Luật, hay nói chính xác là hung thủ vẫn chưa bị bắt.
50 Đội Điều Tra Đặc Biệt và Đội Đặc Công chia nhau hành động, hai đội chia nhau ra đi đến hai nơi này, Đội Điều Tra Đặc Biệt đến một công trường được đánh dấu trên bản đồ.
51 Mọi người nhanh chóng đến nhà Ngôn Luật, cửa nhà Ngôn Luật đóng chặt, Ngôn Luật đút chìa khóa để mở cửa vào trong, trong nhà không có một bóng người, hy vọng duy nhất cuối cùng cũng biến mất, nhưng mọi thứ trong nhà đều bình thường, không có gì khác thường, cũng không hề có dấu vết đánh nhau hay tranh chấp.
52 Đại Bạch đi theo Lỗ Tô, Đại Bạch thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh ngạc nói: “A, là khu vui chơi, chúng ta vào đó sao?”
Lỗ Tô dẫn Đại Bạch đi vào: “Đúng, đây là lần thứ hai tôi tới đây, lần trước đến vào buổi tối, không có hoạt động, mọi thứ đều tối đen.
53 Có một ngày, Tần Uyên lái xe chở Mộc Cửu ra ngoài ăn điểm tâm, lúc trên đường về nhà, Mộc Cửu đột nhiên nói với Tần Uyên: “Dừng xe. ”
Tần Uyên không rõ tại sao, “Chuyện gì vậy?” Nhưng vẫn dừng xe lại bên đường.
54 Tôi là A Luật, là một chú chó Alaska đẹp trai, không sai, tôi là một con chó đực.
Cô chủ của tôi là một người không có chút gì giống phụ nữ, nhưng cô ấy rất tốt với tôi, cho tôi ăn nhiều đồ ăn, không bao giờ la tôi, tôi rất thích cô ấy.
55 Gần đây lừa đảo qua điện thoại ngày càng nhiều, người của Đội Điều Tra Đặc Biệt cũng nhận được không ít các cuộc điện thoại lừa đảo như thế này.
(1)
Lừa đảo: Xin chào, chúng tôi ở bệnh viện XXX, người nhà cô đã gặp tai nạn xe hiện đang cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi, đang cần tiền để chữa trị, xin mau chóng gửi tiền đến ngân hàng XX.
56 Buổi tối, trong một khu vui chơi lớn nhất thành phố, đèn chiếu sáng rực rỡ vô cùng đẹp, du khách đến cũng không ít hơn so với ban ngày, đa số là ba mẹ dẫn con mình đến chơi, khu vui chơi tràn ngập nụ cười và sự vui vẻ.
57 Ở giữa căn phòng, có một cái ghế ngã trên sàn nhà màu nâu, phía trên có treo một cô gái, đầm ngủ màu trắng của cô ấy dài đến mắt cá chân, hai tay vô lực thả xuống, trên cổ cô ấy có một sợi dây to, sinh mệnh của cô gái trẻ ấy đã kết thúc.
58 Nhà của Dư Bích và chồng hiện tại là một căn trong chung cư cao cấp, phòng của Gia Kỳ, con trai cô ấy là căn phòng trong cùng trên lầu hai.
Cửa phòng được đóng kín, trên cửa không có bất kỳ một vật trang trí gì, Dư Bích mở cửa, lui về sau một bước để họ đi vào.
59 Đội Điều Tra Đặc Biệt quay lại phòng làm việc, Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng chạy đến chỗ Tần Uyên, nói phát hiện lớn của anh ấy.
Đường Dật chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh nói với mọi người: “Đổng Kha đã đưa ảnh chụp Chu Vân và người đàn ông ở bên ngoài của cô ta cho chúng ta, chính là người này, tên là Tương Chấn Văn.
60 “Đứa trẻ đã trở về?” Khi mọi người nghe được tin này thì cảm thấy vui mừng nhiều hơn cả kinh ngạc.
Hồng Mi cười gật đầu, ngoại trừ việc là cảnh sát cô cũng là một người mẹ nên khi nghe được tin cậu bé đã trở về thì cô đặc biệt vui mừng hơn so với những người khác.
Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám
Số chương: 7