1 Alfred Hitchcock Xác tàu đắm cũ kỹ! Kho báu hải tặc! Thành phố có ma! Hòn đảo ma! Ly cocktail hấp dẫn quá, phải không Hannibal Jones? Đáng lẽ, tôi không nên tiết lộ ngay từ đầu những điểm thu hút đặc biệt của câu chuyện này hả? Nhưng biết làm sao đây! Tôi không kiềm mình nổi.
2 - Nhìn xem! Hannibal Jones kêu. Một con dao kriss Mã Lai thứ thiệt đây! Bob Andy và Peter Crentch cúi xuống nhìn lưỡi dao dài gợn sóng, mắt sáng vì tò mò.
3 Ngay lúc đó, không ai động đậy. Con dao găm - bởi vì tia chớp đã hiện ra thành một con dao găm! - vẫn còn rung, mũi dao cắm vào tường. Thím Mathilda là người đầu tiên phản ứng.
4 Khi dỡ hàng xong khỏi xe tải, đã quá mười hai giờ trưa. Thím Mathilda băng nhanh qua đường để đi chuẩn bị bữa ăn trưa: nhà ông bà Jones nằm đối diện kho bãi.
5 Hannibal là người đầu tiên hoàn hồn và nhảy ra sau bàn thợ để trốn. Java Jim hung hăng bước về phía Hannibal. Thám tử trưởng ôm quyển tập thật chặt vào người.
6 Sáng hôm sau, ba thám tử leo lên xe đạp, thời tiết lý tưởng để đi chơi: trời đẹp và mát. Nhưng, sau khi chạy một đoạn đường khá dài, và lúc ba thám tử rẽ vào con đường leo lên sườn núi, nắng mặt trời càng lúc càng gắt hơn.
7 - Một quyển nhật ký khác à? Harvey hăng hái reo lên. - Lại chuyện gì nữa đây? Rory càu nhàu. Bà Slunn cầm lấy quyển sổ tay nhỏ. Sau khi đọc trang đầu một hồi lâu, bà lật từ từ các trang khác.
8 Sau khi ăn trưa với mọi người, Rory bỏ đi, miệng lầm bầm như thường lệ, để tìm đốn vài cây thông Noel dọc đường. Bà Slunn và bốn cậu bé trở về phòng khách để xem xét tỷ mỷ phần thứ hai quyển nhật ký của ông Angus.
9 Phát súng bắn ra. Rồi thêm một phát nữa. Nhưng không ai bị trúng. Mặt tái xám do sợ, Peter đứng sững tại chỗ và nhắm mắt lại thật chặt. - Mình. . . có bị thương không? Peter rên rỉ hỏi.
10 Giáo sư Shay và bốn cậu dành trọn phần buổi chiều còn lại để xem xét thật kỹ thung lũng nhỏ và chân đồi xung quanh. Cả nhóm còn lục soát cẩn thận hồ và hòn đảo nhỏ xíu.
11 Sáng hôm sau, Hannibal, Bob và Peter đạp xe đạp đến cảng. Harvey đã có mặt ở đó, chờ ba bạn, bên cạnh tàu của giáo sư Shay. Cậu bé đang run vì lạnh nhưng vẫn mỉm cười khi thấy Ba Thám Tử Trẻ.
12 - Cứu! Cứu! Harvey la lên nữa và bước lùi để tránh vòng tay của con ma. Giọng Peter vọng đến: - Chuyện gì vậy? - Con ma! Harvey lập lại. Ở đây! Peter hiện hình từ màn sương mù, nhưng khi thấy con ma, Peter nín thở lùi lại hai bước.
13 Bob đang ăn sáng thì Hannibal gọi điện thoại đến. Giọng thám tử trưởng để lộ sự kích động lớn. Hannibal khoa trương thông báo: - Bob à, mình nghĩ mình đã hoàn toàn đi lầm đường trong cách suy luận.
14 Hannibal cùng ba bạn chạy ra nhà xe. Khói dày đặc hơn, nhưng không thấy lửa. - Chỉ có gỗ cháy, Peter nhận xét. Đá không cháy được! Harvey chạy đi tìm bình dập lửa.
15 Bên cạnh Hans, trên ghế trước, Hannibal ngồi không yên. Thám tử trưởng cứ mong đến Santa Barbara ngay. - Nhanh lên, anh Hans! Ta phải đến đó trước! - Em đừng lo, ta sẽ đến đó kịp mà, Hans bình tĩnh trả lời.
16 Bob và Peter cực lực đạp về Rocky. Hai thám tử đến hãng Ortega vào lúc giữa chiều. Một người đàn ông nước da sậm đang bận chất gạch vào xe tải nhẹ. Bob và Peter đến gần ông, nói cần gặp chủ hãng.
17 Mặt trời lặn chiếu những tia nắng cuối cùng vào lỗ hổng trên boong tàu, ngay trên đầu Harvey và Hannibal. Hai cậu khàn cổ do la hét. Bây giờ, ngồi tựa lưng vào hông tàu, xa tối đa chỗ nước, hai cậu nhìn nước đang dâng lên từ từ trong khoang tàu.
18 Dưới ánh sáng màu bạc lạnh lùng của các vì sao, mỏ đá lấp lánh nhẹ. Tuốt dưới đáy chỉ là cái lỗ tối tăm. Xe đậu ngay chỗ Rory đã cho Bob và Peter xuống xe.
19 Chỉ sau khi xong bữa ăn ngon dọn trên bàn, bà Slunn mới cho phép khách sang phòng khách nói chuyện. Giáo sư Shay bước dọc bước ngang. - Nhất định phải tìm ra lời giải! Ông tuyên bố.
20 Hannibal rửa mặt đánh răng trong nháy mắt, rồi điện thoại hẹn Peter và Bob có mặt ở kho bãi Thiên Đường Đồ Cổ mười lăm phút nữa. - Vụ bí ẩn đã giải xong rồi, thám tử trưởng thông báo.