1 ÔNG SHAITANA - Ngài Poirot thân mến của tôi. Đó là một giọng nói mềm mại như tiếng mèo rừ, một giọng nói được cố ý sử dụng như một công cụ. Âm hưởng của nó không có tính chất bốc đồng hay chủ ý.
2 BỮA CHIỀU TẠI NHÀ ÔNG SHAITANA Cửa nhà ông Shaitana mở ra không tiếng động. Người phục vụ tóc hoa râm giữ cửa lại cho ông Poirot bước vào. Ông lão khẽ khàng khép lại và khéo léo giúp khách cởi áo khoác và bỏ mũ.
3 CHƠI BRIDGE (BRIT) Khi mọi người vào phòng khách uống cà phê thì người ta đã chuẩn bị xong bàn chơi bài Brit. Người ta đưa cà phê vào cho từng vị khách.
4 KẺ GIẾT NGƯỜI THỨ NHẤT? Hercule Poirot, bà Oliver, đại tá Race và Battle ngồi quanh bàn ăn. Một giờ đã trôi qua. Cái xác đã được khám xét, chụp ảnh và mang đi.
5 KẺ GIẾT NGƯỜI THỨ HAI? Bà Lorrimer bước vào phòng ăn như một mệnh phụ. Trông bà nhợt nhạt nhưng vẫn bình tĩnh. - Rất tiếc phải làm phiền bà - Battle bắt đầu.
6 KẺ GIẾT NGƯỜI THỨ BA? Chẳng thêm được gì - Battle bình luận. Vẫn vậy. Bà ta thuộc loại cổ, biết tôn trọng người khác nhưng kiêu ngạo. Tôi không tin bà ấy giết người nhưng ta vẫn chưa biết được.
7 Chương 7: KẺ THỨ TƯ Despard bước vào phòng với những bước chân nhanh nhẹn gợi cho Poirot nhớ tới cái gì đó hoặc một ai đó. - Rất tiếc là buộc anh phải đợi lâu như vậy, thiếu tá ạ - Battle nói.
8 BÁC SĨ ROBERT Chào Ngài cảnh sát! Bác sĩ Robert đứng lên khỏi ghế, chìa bàn tay hồng hào sực nức xà phòng và thuốc tẩy ra. - Mọi việc thế nào ông? - ông hỏi tiếp.
9 BÁC SĨ ROBERT (tiếp theo) Sĩ quan cảnh sát Battle ăn trưa với Hercule Poirot. Mặt ông tối sầm. Poirot tỏ ra rất thông cảm. - Chắc ông không được mấy kết quả sáng nay? - Poirot nói.
10 BÀ LORRIMER Nhà số 111, phố Cheyne là một ngôi nhà nhỏ sạch sẽ trong phố Cheyne. Cửa ra vào sơn đen, bậc cửa màu trắng, búa gõ cửa bằng đồng. Núm cửa vàng lấp loáng trong ánh nắng chiều.
11 ANNE MEREDITH Bà Oliver nhảy ra khỏi chiếc ôtô hai chỗ ngồi một cách vất vả. Chỗ để chân dưới ngay tay lái, còn ghế ngồi thì theo kiểu mốt nhất, rất thấp.
12 NGƯỜI KHÁCH THỨ HAI Nhìn thấy bà Oliver, thiếu tá Despard hơi sửng sốt. Làn da sạm nắng của anh đỏ lên như màu gạch. Vì ngượng ngập anh đâm ra lúng túng.
13 Lúc sáu giờ, viên cảnh sát Battle tới đượcWallingford. Ông định hỏi thật nhiều những người hàng xóm của Anne trước khi gặp cô. Thu thập những tin tức như vậy ở đây không khó.
14 THIẾU TÁ DESPARD Thiếu tá Despard ra khỏi khu Albany, rẽ sang phố Regent và nhảy lên xe buýt. Lúc đó đường phố vắng vẻ. Phía đầu xe chỉ có rất ít người ngồi.
15 CHỨNG CỚ CỦA ELSIE BATT Thượng sĩ O’Connor được đồng nghiệp ác khẩu đặt biệt hiệu là “Người các cô hầu phòng mơ ước”. Anh rất đẹp trai, cao to, khôi ngô, vai rộng, những tia sáng táo bạo phát ra từ mắt anh đã tước đi mọi khả năng tự vệ của các cô gái trẻ.
16 Chương 17: CHỨNG CỨ CỦA RHODA DAWES Rhoda Dawes đứng ở hè phố. Mặt cô đầy vẻ phân vân, một khuôn mặt biểu cảm và dễ gây ấn tượng. Cô gái tự hỏi đi hỏi lại: “Có nên không nên… Ta muốn lắm, song có lẽ tốt hơn ta không nên…” Cô cứ đứng như thế rất lâu.
17 THAM KHẢO Ý KIẾN Chuông điện thoại trong phòng Poirot vang lên và một giọng nói cất lên: “Tôi là thượng sĩ O’Connor. Ngài sĩ quan cảnh sát Battle gởi đến ngài lời chào và hỏi liệu ngài Hercule Poirot có thể vui lòng đến Sở cảnh sát hồi 11 giờ 30 không?” Poirot đáp rằng mình sẽ tới.
18 Poirot gật đầu tư lự: - Việc này rất đúng với nhận xét mà ông Shaitana đã nói với tôi. Ông ta ca ngợi những kẻ giết người trót lọt, những người mà tội lỗi không bao giờ bị vạch trần.
19 CHỨNG CỚ CỦA BÀ LUXMORE Cô hầu mở cửa nhà bà Luxmore ở Nam Kensington, nhìn Hercule Poirot với vẻ bất mãn sâu sắc. Cô ta không hề có ý định mời ông vào.
20 Chương 21: THIẾU TÁ DESPARD Quelle femme (Thật là một phụ nữ ghê gớm) - Hercule Poirot lẩm bẩm - Ce pauver Despard. Ce qui du souffir: quel boyage épouventable (Tội nghiệp Despard: Anh hẳn đã đau khổ vô cùng.