81 "Ngươi cũng biết nữa à? !"". . . . . . " Cho nên nói, có vài tên khốn kiếp vĩnh viễn không hiểu được không khí cùng riêng tư là cái gì. Mặc kệ nội tâm Thang Mộ khó chịu đến cỡ nào, tên thần cặn bã vẫn cáu kỉnh thao thao bất tuyệt như cũ --"Ta cho ngươi tới là để ngươi giúp nam chủ mở hậu cung mà! Không phải để cho ngươi tán rồi đem hắn vào hậu cung đâu! Ngươi rốt cuộc làm cái gì ở đây thế!""Ha ha.
82 Thang Mộ tỉnh lại lần nữa thì đã sau giờ Ngọ. Nàng lẳng lặng mở hai mắt, vừa đối diện với dung nhan quen thuộc -- Jarrett ngồi ở ghế dựa, đầu khẽ nhúc nhích, rất dễ nhận thấy, là ngủ nhưng lại chưa ngủ sâu.
83 Lại không bàn về anh vệ binh đã gấp đến mức muốn nhảy xuống biển dùng cơ bụng tám múi của mình bơi về báo tin, hai vị "Phần tử khả nghi'' trong truyền thuyết đã bước vào bên trong Tân Carl, vì trong quốc gia này chỉ có một tòa thành, cho nên tòa thành này là quốc thổ duy nhất cũng là thành phố thủ đô, tên liền gọi là Thành Tân Carl.
84 Tại sao lại biến thành như bây giờ?Thang Mộ cũng rất không hiểu. Vốn là nàng chỉ nhắm mắt chạy trên con đường tràn ngập ánh trăng. . . . . . Nàng vốn không phải tới tham gia hôn lễ sao?Gặp được chú rễ, còn được dẫn đi vào.
85 Nếu như không phải là thế giới này không có Camera, Thang Mộ gần như có cảm giác mình đang đóng phim giả tưởng. Nhìn đi, trên bầu trời treo một vầng trăng sáng lành lạnh.
86 "Đã lâu không gặp. "Nhìn chăm chú vào nụ cười ôn hòa trên gương mặt đối phương, Thang Mộ nằm trên mặt đất thật lòng không biết nên châm chọc từ nơi nào mới tốt đây: "Ông không cảm thấy kiểu gặp mặt này thật kinh khủng sao?""Xin lỗi.
87 Làm nhà của Thần Thuật Sư, dường như để làm nổi bậc sự thuần khiết và trong trắng của nữ thần, khắp Thánh thành Elmer đều toàn là các toà nhà màu trắng, cả con đường trải trên mặt đất cũng thể hiện màu sắc này.
88 [1]Nguyên văn là bộ dụng cụ ăn uống (dao, chén, nĩa, muỗng…)Thang Mộ rất khó để truyền đạt rõ ràng cho đối phương. Thật ra thì thay vì nói là khó, không bằng nói là mất mặt.
89 ". . . . . . "Cái gì gọi là bằng hữu giống như lợn? Chính là cái này đó!Thang Mộ lập tức hộc máu, rồi sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của Phù La nhìn nàng: "Ngươi là.
90 ". . . . . . "Mặc dù giờ phút này nghe được lời nói như thế thì thật rất cảm động, nhưng mà, loại khuyến mãi mua một nguyện vọng tặng một nguyện vọng này nàng tình nguyện không cần!Hơn nữa, tính từ lúc nàng bỏ nhà ra đi đến bây giờ mới có sáu giờ thôi?Đây quả thực không phải trốn đi mà là ra ngoài dạo phố đó chứ!Không không không, bây giờ không phải là thời điểm châm chọc.
91 Những ngày ngồi tù bắt đầu từ đó. Thang Mộ hết sức may mắn vì những lúc nhàm chán trước đây đã bỏ vào túi ảo không ít tiểu thuyết, vì vậy nàng dầu gì cũng có chuyện để làm; lúc muốn yên tĩnh một chút thì sẽ xem sách, thời điểm không muốn yên tĩnh thì liền móc cung tên trong túi ảo ra bắn loạn xạ một trận xuống dưới, điều này trực tiếp đưa đến việc gần đây Thần Thuật Sư tới Thần điện đều mặc áo giáp.
92 ". . . . . . "Vào giờ khắc này, Thang Mộ gần như cho rằng mình đã thấy được nước mắt bi thương của thiếu niên. Cái loại đau buồn này làm cho nàng gần như không thể chịu nổi khi nhìn thẳng, cho nên nhanh chóng nhìn sang chỗ đông đúc chung quanh 20m, rồi sau đó.
93 Sớm biết sẽ có kết quả như thế, nàng tình nguyện ngồi tù mười năm. -- đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Thang Mộ vào giờ phút này. Kể từ lúc xuyên qua tới nay, nàng chưa từng gặp phải nguy cơ như vậy, dù là lúc đánh quái trong rừng rậm ma thú thì cấp bậc của nàng cũng đủ để áp chế những ma thú khác nha, chứ không giống như bây giờ, nàng bị một đám quái vật có cấp bậc cao hơn mình ít nhất 10 cấp mười áp chế!Hơn nữa, thực lực mạnh còn chưa tính, chạy thế nào lại còn nhanh như vậy?Acc cung thủ chính của Thang Mộ được tăng thêm nhanh nhẹn, còn thêm cả tốc độ lẫn trốn nữa, mà bản thân Beth cũng là tinh linh, tốc độ cũng không coi là chậm, song, dù như vậy, họ vẫn nhanh chóng bị đuổi kịp và bao vây.
94 Có lẽ là vì giống cái thật sự rất quý báo, Thang Mộ được đưa đến trong sơn động mà không bị chút tổn thương nào; Càng đi thì ánh sáng càng mờ mờ, mà nơi nàng bị bắt dừng lại, dưới mặt đất được phủ lên một lớp thảm lông thật dầy, bước lên rất thoải mái, ở trên thảm còn để một cái khay bằng gỗ, bên trên để một chút thịt khô và trái cây, nhưng Thang Mộ cũng chỉ nhìn một chút mà thôi, chỗ xa lạ, nàng làm sao dám ăn lung tung.
95 Đợi đến khi Thang Mộ ngủ một giấc tỉnh dậy thì sắc trời đã hoàn toàn tối tăm; dù là có ánh sáng ban ngày thì sơn động cũng không coi là sáng sủa, giờ phút này nó càng thêm tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.
96 Chỉ là nhờ vào phúc của hành động này của Unruh, Thang Mộ rốt cuộc phát hiện một kẽ hở có thể lợi dụng-- nếu mình không thể đi ra ngoài, vậy hãy để cho người ta chủ động dẫn mình đi ra ngoài!Về phần lý do, không phải có sẵn rồi sao?"Unruh.
97 "Tra. . . . . ""Tra tra tra[1]. . . . . . "[1]Cặn bảĐúng lúc Thang Mộ ra quyết định thì một đám chim đen thui có diện mạo vô cùng kỳ lạ bay qua trên đỉnh đầu của nàng, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh như vậy.
98 Theo tiến triển bình thường, giờ phút này nữ chủ nên "Ưm" một tiếng, dùng thân thể lạnh như băng giúp nam chủ hạ nhiệt độ. Vấn đề là ở chỗ, Thang Mộ không hề đi trên con đường bình thường.
99 Thật sự rất lạnh, một bên cánh tay đã đông cứng lại rồi. Một bên?". . . . . . "Thang Mộ cứng đờ xoay đầu sang, lúc làm động tác này thì cổ phát ra tiếng "Két két" -- đệ đệ nhà nàng tuyệt đối không phải là Ma tộc! Nhưng mà, nếu không phải là Ma tộc, khí đen nồng nặc khắp người là ở đâu ra?"Ja, Jarrett?" Nàng nuốt nước miếng, cẩn thận gọi.
100
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111