1 “ Tổng giám đốc, chủ tịch vừa đánh điện tới mong anh trở về nhà một chuyến!”
Ken ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Thái Tĩnh Trác đang ngồi dựa vào thân xe nhắm mắt dưỡng thần, thật nhỏ giọng thông báo.
2 Trong phòng khách biệt thự Hứa gia. Một người đàn ông đang ngồi trên ghế, bàn tay nâng lên đỡ trán, nhè nhẹ xoa bóp ấn đường giống như đang lo nghĩ chuyện gì đó rất khó khăn.
3 Thái Tĩnh Trác bước vào biệt thự, liền có nữ hầu tiến lên thay anh cầm lấy tài liệu và hành lí. Thái Tĩnh Luật chạy từ bên trong ra, kéo tay Thái Tĩnh Trác, cười ngốc nghếch nói.
4 Một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ bóng lao nhanh trên đường, tiến vào khu nhà xa hoa bậc nhất của thành phố A. Lúc đến trước khu Nam Viên, chiếc xe mới đột ngột phanh kít lại làm bánh xe ma sát trên đường, tạo ra một vệt khói trắng cùng loạt âm thanh chói tai như cắt vào da người khác.
5 “ Ý của các người là muốn tôi thay Hứa Nại Hà gả đến Thái gia?”
Hứa Nại Âm xoay xoay tách trà dưới tay. Gương mặt tròn trịa cùng ngũ quan thanh tú trong nháy mắt giống như được phủ lên một tầng băng mỏng, lạnh lùng nhìn những người bên cạnh mình.
6 * Nhà hàng KW :
Nhà hàng KW là tài sản thuộc sở hữu của tập đoàn KW, cũng chính là tài sản chân chính nằm trong quyền kiểm soát của Thái gia. Nhà hàng này còn nằm trong vùng kinh tế phát triển bậc nhất thành phố A, vị trí trung tâm, thiết kế và trang trí rất nhã nhặn đẹp mắt, phục vụ lại chu đáo nên nhanh chóng trở thành một trong những nhà hàng có tiếng nhất tại nước A.
7 Hứa Nại Âm nhìn theo bóng dáng bốn người rời đi, nhàm chán cúi đầu uống ly trà đã dần nguội lạnh. Vừa rồi tuy rằng cô luôn giả vờ làm người vô hình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết hai người Thái gia có vấn đề.
8 Khi Thái Tĩnh Trác đến KW, Hứa Nại Âm vẫn còn đang điềm nhiên nhấp trà, vẻ mặt không có gì giống như là mất kiên nhẫn.
Thái Tĩnh Trác nhìn Hứa Nại Âm hồi lâu, rốt cuộc nhận ra cô gái này đang là ngọc nữ của làng điện ảnh nước A, cũng là người mà công ty giải trí thuộc tập đoàn KW đang muốn lôi kéo về dưới trướng.
9 Không khí xung quanh Thái Tĩnh Trác và Hứa Nại Âm chìm vào im lặng bí bách, nhưng hai người trong cuộc lại giống như không hề hay biết. Người nên uống trà thì uống trà, người nên trầm mặc vẫn trầm mặc, lâu lâu lại dùng ánh mắt kín đáo quét qua, cẩn thận đánh giá đối phương.