101 “Đau không?” Hoa Liên nhẹ giọng hỏi, giọng nói kia giống như đang hỏi Ngạo Vô Song thời tiết hôm nay thế nào vậy, gió thoảng mây bay. Đau đớn đến cùng cực, Ngạo Vô Song giống như con cá rời khỏi nước hấp hối, mắt nhìn trừng trừng, miêng há ra, không tài nào phát ra tiếng.
102 Nếu không phải đột nhiên xảy ra những chuyện này, viên Phật châu này vốn cũng là muốn tặng cho Khổng Uyên. Trong lòng nàng dù không muốn đem giao tình của mình với Khổng Uyên biến thành một cuộc giao dịch lạnh như băng, nhưng trước mắt, chỉ có thể làm vậy.
103 Vào lúc quan hệ của tộc Bạch Hổ và tộc Khổng Tước ngày càng căng thẳng, Hồ Hoàng cuối cùng cũng trở lai Đại Hoang sơn. Sau khi quay về, chuyện đầu tiên ông ta làm chính là đến Bạch Hổ tộc gặp Ngạo Vô Song.
104 Thanh âm truyền đến từ nội điện, hơn nữa, chủ nhân của nó, nàng cũng rất quen thuộc, là Ngạo Vô Song. Khóe miệng Hoa Liên khẽ nhếch, Bạch Hổ Hoàng cho rằng mấy ngày trước đã bắt đầu rồi sao, vậy chỉ có thể nói là suy nghĩ của ông ta quá tốt đẹp, thống khổ thực sự, kể từ bây giờ mới chân chính bắt đầu.
105 Khổng Tước Hoàng dẫn người đi rồi, sắc mặt của Bạch Hổ Hoàng cũng không khá hơn chút nào, đám trưởng lão còn ở lại cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không cẩn thận bị giận chó đánh mèo.
106 Những lời điên cuồng này của Hoa Liên khiến cho Ngạo Nghiệp sửng sốt một chút, sau đó ông ta lập tức cười lạnh, “Hoa Liên, chết đến nơi rồi còn muốn đùa giỡn lão phu.
107 Sau khi Hồ Uẩn đi rồi, cảm xúc của Hoa Liên vẫn không tốt, ở trong Khổng Gia trại cũng chỉ có Khổng Uyên lúc nào rảnh rỗi thì đến tìm nàng. Có điều dạo này Khổng Uyên hình như muốn đi tìm Tiểu Phượng Vũ, chắc cũng sẽ phải rời đi một thời gian.
108 Có câu một lần sống hai lần chín*, sau lần đầu tiên tìm hắn, lần thứ hai lần thứ ba nàng cũng không cảm thấy ngượng ngập gì hết, hơn nữa hứng thú của Ân Mạc cũng rất cao.
109 Khi Hoa Liên rời khỏi Đại Hoang sơn không hề có kẻ nào biết, lúc Khổng Mân phát hiện ra cũng đã là hai ngày sau đó, có điều ông ta cũng không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào.
110 “Thì ra là ngươi, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!” Thanh âm của Lạc Lâm Cửu vọng ra từ lò luyện đan, mang theo vài phần khinh thường và tức giận không thể đè nén.
111 Kết giới đột nhiên biến mất đầu tiên là khiến cho Thương Tình sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh, trên mặt nàng ta hiện lên vẻ vui mừng. Nàng ta cho rằng vì đám Băng Long đã bắt giữ được Lạc Lâm Cửu nên mới khiến cho kết giới biến mất, ai mà ngờ được tất cả những chuyện này đều là do Nghiệt hỏa trên người Hoa Liên.
112 Sau khi Thương Tình đi rồi, giữa hai người vẫn trầm lặng một lúc lâu. Hoa Liên cảm thấy, từ đầu tới cuối mình đã làm sai một việc. Nếu đã biết sớm muộn cũng sẽ có kết cục như vậy, tội gì phải bắt đầu cơ chứ?Ân Mạc không thể nào bước vào cuộc sống của nàng, thế giới của nàng, cũng giống như nàng không thể nào dung nhập vào cuộc sống của Ân Mạc vậy.
113 Nàng thua trong tay một người đàn ông, mười năm vẫn không thể thoát ra. Hoặc có lẽ, qua vài năm nữa nàng sẽ quên mất Ân Mạc. Dù sao, những chuyện thực sự đáng để ghi nhớ giữa bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu.
114 Rất nhanh, ánh mắt của hai người không còn dừng lại trên người Ân Mạc nữa, trực tiếp giao thủ. Những nhân vật cấp bậc như Kiến Tuệ và Ma tôn, thời điểm chiến đấu sẽ ảnh hưởng đến rất rộng.
115 Giữa chiến trường, Hoa Liên mặc một chiếc áo đỏ, dưới chân nàng hư ảnh của một đóa sen mở ra khép lại, nơi đầu nhọn của cánh hoa, Nghiệt hỏa bùng lên lập lòe.
116 “Quả nhiên là nhập ma. ” Kiến Tuệ hòa thượng tiếc hận lắc đầu, lúc ông ta tỷ đấu với Ma tôn, đã từng nhắc qua muốn Ma tôn bỏ qua cho Hoa Liên. Ai ngờ Ma tôn lại nói Hoa Liên tự nguyện sa vào Ma đạo, trước mắt xem ra, chưa hẳn là giả.
117 Biến cố bất thình lình khiến cho tất cả mọi người đứng đây đều sửng sốt, rất nhanh, bọn họ liền phát hiện ra, một đao kia của Ân Mạc hạ xuống, dù chém trúng Hoa Liên nhưng không hề để lại bất cứ vết thương nào trên người nàng, chỉ khiến toàn thân nàng không có lấy một tia yêu khí.
118 Hắc Bạch Vô Thường kéo quỷ hồn kia từ từ đi xa, Hoa Liên đột nhiên xoay người, gọi hai người bọn họ lại, “Hai vị đại ca, quỷ kia kiếp trước tên gì vậy?”Bạch Vô Thường dừng bước, xoay người nói với nàng, “Kiếp trước hắn là một Yêu Tu, tên Quân Hầu, Tiểu Hoa, ngươi biết hắn à?”Hoa Liên ngây ngẩn gật đầu một cái, ánh mắt dời qua quỷ hồn đã mất đi ý thức kia.
119 Văn Phán sâu sắc đồng ý mà gật đầu, chuyện bề trên, một phán quan nho nhỏ như hắn khó mà hiểu rõ được. Nhưng có một điều hắn vô cùng rõ ràng, vị Sát Sinh Phật kia chẳng phải là kẻ dễ chọc, nếu không Diêm Vương gia nhà mình đã chẳng nể mặt hắn như thế.
120 Lần Thiên kiếp thứ chín tới sau ba trăm hai mươi bảy năm Hoa Liên tiến vào Cách Thế kính, bên ngoài Cách Thế kính mây sét xoay vần, ngay cả điện Diêm La cũng bị đánh trúng một góc, số quỷ hồn bị chưa vào Luân Hồi đã bị đánh cho hồn phi phách tán lại càng nhiều.