161 Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong chớp mắt, Hoa Liên và Ân Mạc đã ngây ngốc bên bờ Thiên Hà hơn mười năm. Hoa Liên càng ngày càng cảm thấy, sức sống của mình thực sự rất ương nghạnh, hơn nữa cực kỳ dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh.
162 Mới đầu, Hoa Liên chỉ bị giam cầm trong địa lao bên dưới Tử Vi Điện, mỗi ngày đều có người lấy đi một lượng máu lớn từ trên cơ thể nàng, cũng may tu vi của nàng không tệ lắm, đổi lại là kẻ khác, chắc đã sớm mất máu quá nhiều mà chết.
163 Sau khi Hoa Liên đi rồi, Hậu Thổ do dự một chút, vẫn bước vào Tử Vi Điện xem sao, bên trong không có một bóng người, kiến trúc xung quanh cũng không hề có chỗ nào bị hư hại, không giống như đã xảy ra chuyện gì.
164 Mấy ngày tiếp đó Hoa Liên không hề bước ra ngoài, hạt sen mặc dù là của nàng, nhưng dù sao cũng đã rời khỏi thân thể quá lâu, còn cần một khoảng thời gian để nuôi dưỡng lại.
165 “Ngươi muốn biết chuyện gì?” Tử Vi Tiên Đế nheo mắt, giống như lần đầu tiên gặp Hoa Liên, nhìn nàng từ trên xuống dưới. Hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy gì khác.
166 Sau khi thu hồi Nghiệt hỏa, Hoa Liên cất bước lảo đảo đi về phía cửa lớn. Bên trong cánh cửa lớn kia dường như là một mảnh thiên địa khác, điểm khác biệt duy nhất chính là, những nơi ánh mắt có thể chạm tới ở đây đều là xương khô.
167 Trong Vu mộ này đích thực là một nơi ẩn nấp tốt, hơn nữa sức sống ở nơi này cũng sẽ không bị xói mòn, không biết là ai đã dựng lên khu mộ địa này. Ân Mạc tạm thời vẫn không thể cử động, thực lực muốn khôi phục cũng phải cần một đoạn thời gian, huống chi bên ngoài vẫn còn đang đại chiến, còn chẳng bằng ngoan ngoãn ở đây bồi dưỡng thân thể.
168 Ân Mạc điểm nhẹ lên lên mi tâm của Hoa Liên một cái, một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên, con hắc long kia thế mà lại xuất hiện ngay tại đây. Hoa Liên trợn mắt há mồm nhìn con hắc long kia xuất hiện trước mặt mình, hắn nhất định biết thứ này rốt cuộc đến từ đâu.
169 “Cao thủ có thể khiến Lăng Loan công chúa coi trọng, ở đây chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, không biết là vị nào vậy?”“Là một nữ tử, mặc một thân áo đỏ, ngay cả ta cũng không nhìn thấu nông sâu của nàng, mấy vị có ấn tượng không?”Những người kia nghĩ ngợi cả nửa ngày, cuối cùng có một người nghĩ ra, “Người công chúa nói, có phải là nữ nhân đã đến Tuyết Oa một năm trước đúng không?” Nghĩ tới nghĩ lui, phù hợp điều kiện này cũng chỉ có nàng.
170 Không riêng gì nàng ngẩn người, Khổng Uyên đứng sau lưng Lăng Loan cũng đờ ra. “Hoa Liên?” Khổng Uyên ra sức mở to mắt nhìn, dáng vẻ không thể tin nổi.
171 Lăng Loan đứng ở ngoài một ngày trời vẫn không thấy được mặt mũi Hoa Liên, ôm một bụng lửa giận quay về Tuyết Oa. Đại khái là bị kích thích không nhỏ, tìm thẳng tới Khổng Uyên.
172 “Mời cô nương, Đặc sứ đang ở bên trong. ” Người dẫn đường đưa nàng đến dưới Lạc Tuyết Các thì lui đi. Nơi này là chỗ ở của Khổng Uyên, Hoa Liên trái lại rất quen thuộc.
173 “Đất Phong Thiện là nơi nào?” Đi đến cửa nhà, Hoa Liên mới hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Một nơi không nên thuộc về Ma Giới. ” Ân Mạc thâm trầm trả lời.
174 Không tìm được thứ mình cần ở đất Phong Thiện, Ân Mạc mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn phải rời khỏi nơi này trước, khu rừng này thực sự không thích hợp để ở lại lâu.
175 Câu này của Hoa Liên không khỏi khiến người khác kinh ngạc, ngay cả Tử Vi cũng có chút nghi hoặc, nghe ý tứ này của nàng, chẳng lẽ trước kia hắn từng có ân oán với nàng?Thấy vẻ nghi ngờ khó hiểu của mọi người, lãnh ý trong mắt Hoa Liên lại càng đậm hơn, “Tử Vi Tiên Đế, nói vậy ngươi đã quên rồi, năm đó trên Bất Chu sơn, ngươi lấy mất hai hạt sen của ta, hại ta thiếu chút nữa tan thành tro bụi.
176 Mặc dù đã vào đêm nhưng nơi ở của Tử Vi Tiên Đế vẫn sáng rỡ, trừ Câu Trần Đế ra, hai Tiên Đế khác đều đang ở đây. Tuy nói quan hệ của Thanh Lam Tiên Đế vẫn không tốt, nhưng dù sao nàng ta cũng chung đụng với Tử Vi nhiều năm như vậy, so với hắn, Hoa Liên hiển nhiên càng khó khiến nàng ta chấp nhận được.
177 Coi như vận khí của Ân Mạc cũng không đến nỗi tệ, hôm đó hắn không đụng phải La Hầu, nhưng hai bên đều cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Đối với chuyện ở địa bàn của mình lại xuất hiện một vị Phật sa vào Ma Đạo, La Hầu không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ đưa Hoa Liên về chiến trường rồi đi luôn.
178 “Ta muốn lần sau khi Đạo Đức Thiên Tôn đến, ngươi đừng ngăn cản hắn mang đất Phong Thiện đi. ”“Chỉ có vậy?” Mặc dù La Hầu cũng cảm thấy rất hứng thú với mảnh đất này, nhưng đã đặt ở Ma Giới bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa phát hiện ra được điểm nào khác thường, ông ta cũng đã sớm bỏ qua việc tìm kiếm bí mật trên mảnh đất đó.
179 Đạo Đức Thiên Tôn vẫn ở lại thành Bất Khuất, bốn vị Tiên Đế đều theo hầu bên cạnh. Nên nhớ là bình thường muốn gặp một vị Thánh Nhân khó khăn cỡ nào, tùy tiện được chỉ điểm một câu cũng có thể đột phá được khỏi ràng buộc của bản thân, đối với họ mà nói, đó là vinh dự lớn lao.
180 ạc vừa mới nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi lại không thể không gọi Hoa Liên dậy. “Lại làm sao vậy?”“Đạo Đức Thiên Tôn tìm đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi.