21 – Trời! sao Nho lại thức khuya vậy chứ? Để từ từ mà xếp cũng được mà,…
– Nội đâu có biết, nó cứ nói là xếp cho con, cái gì…mà. . mà…xếp cho con là nó thấy vui gì đó…
Anh khẽ gật gù, tội nghiệp và xót xa cho nó
– Tội nghiệp em Nho quá…Biết vậy hồi tối con qua phòng em nó, kêu ngủ sớm
– Thiệt…con đúng là vô tâm quá đó…con đừng coi nó là người giúp việc cho nhà mình …rồi con…
Anh ngắt ngang lời Nội:
– Nội! sao Nội nói vậy, con đối với Nho như là anh em trong nhà mà.
22 mình, nhưng ôi sao nó thấy nhẹ nhõm trong người lắm…
– Dạ…em…em…với thằng Nu …cãi nhau
– Ờ. . sao hai đứa cãi nhau…mà cãi nhau chuyện gì. . mà làm em khóc dữ vậy? – Anh nhìn vào đôi mắt còn lấm lem của nó hỏi
– Dạ…dạ….
23 – Dạ không, không có gì đâu thím
– Vậy sao thằng Nu nó không chịu gặp con?
– Dạ tại…tại. . 2 đứa con. . lâu lâu khùng khùng đó thím, vài ba bửa là hết mà….
24 Anh nhìn nó một cách trìu mến, liền lấy tay xoa xoa đầu nó, anh cũng không quên cười với nó một cái cho thật ấm lòng
– Em khờ quá…anh. . anh có chết đâu mà em sợ….
25 Anh ngước mặt tỏ vẻ:
– Đương nhiên, bệnh một ngày là hết thôi mà
– Thật không đó?
– Thật mà!!!
Tự nhiên Phương chạy lại gờ trán anh đẹp trai của nó, tim nó thấy nhói nhói lên, dường như nó muốn nói: “ Cái trán đó là của em mà……”
Bà Nội thấy anh đẹp trai của nó và Phương tình tứ và thân mật quá nên ra dấu hiệu với nó xuống dưới nhà trước, ý bà muốn nói đừng ở đây làm “ kỳ đà cản mũi “.
26 Ba mẹ anh đẹp trai của nó thì đang ở dưới phòng khách thư giãn nhâm nhi ly cà phê, còn nó thì đang trên phòng bà Nội:
– Nội! Hôm nay sao Nội ăn cháo ít quá vậy? – nó đang đấm vai cho bà
– Nội già rồi có ăn được gì nhiều đâu con! – bà Nội mĩm cười
– Ờ.
27 – Đúng. Mày nói đúng. Chắc có lẽ từ đây tao nên dẹp đi cái thói khinh những người như mày, tao thấy họ thật đáng thương hơn!
– Cám ơn mày – Nó gục đầu
– Mày đừng cám ơn tao chứ, từ đây tao sẽ không còn ghét mày, không còn ghét thằng Tân bóng nữa.
28 Bỗng thằng Tân bóng lại run run lên, nó nói
– Anh ơi! cho em một bi…em run. . run quá
– Cho một bi mày – thằng Khanh ra dấu hiệu với thằng tóc đỏ
– Đây, uống đi – thằng tóc đỏ bỏ vào miệng Tân một viên thuốc
Vừa định nói bớt run hơn thì thằng Tân bóng chợt nhìn thấy mục tiêu đã đi vào con hẻm, liền giật mình quay qua mở mắt chao cháo thì thầm thật nhỏ với thằng Khanh
– Về rồi, anh ấy về rồi!
– Chuẩn bị thuốc chưa? –thằng Khanh hỏi nhỏ
– Rồi, trong túi quần em nè… – giọng thằng Tân bóng vẫn còn run
– Ok.
29 – Ờ…chừng nào anh về. . về lẹ đi, em sợ quá, về lẹ rồi tụi mình bỏ trốn thật xa. .
– Thì chừng nào lấy tiền được tụi anh mới đi chứ!!
– Ò. . ò. .
30 – Alo alo – mẹ Tú lại lo lắng khi nghe được giọng cười đê tiện của bọn nó
– Nghe đây, đừng ngu dại mà đi báo công an, nghe chưa?
– Dạ dạ dạ, tui nghe tui nghe! – mẹ Tú gật gù trong nước mắt
– Nhớ đó, 500 triệu, một tay giao tiền một tay giao người….
31 – Khùng, có tiền không mà đi xa vậy, tao nghĩ chắc Hà Nội là cùng – một thằng lấy tay đánh vào đầu thằng kia nói
– Òh chắc vậy!
Chợt 2 tên đó nghe…………….
32 – Không sao, chúng tôi đã hòanh thành nhiệm vụ cao cả của mình rồi, cậu nhóc đó phước lớn, may là không sao, chỉ cần trật một chút xíu nữa là…………
Cả nhà đều ồ lên tiếng ồ thật lớn và vẻ mặt ai nấy cũng mừng rỡ.
33 – Thật ra lúc còn ở bệnh viện anh đã muốn nói với em cái này!
Nó tim đập liên hồi
– Là cái gì hả anh?
– Bây giờ anh sẽ cho em một điều ước, em ước gì thì bằng mọi giá anh sẽ làm cho em.
34 – Ừ, nhà ta sắp có cháu dâu rồi.
Chợt mặt nó gục xuống
Bà Nội thấy vậy liền hỏi
– Con sao vậy?
– Dạ……. .
– Anh đẹp trai của con lấy vợ sao con không mừng mà lại gục mặt vậy chứ? Sắp được ăn cù lao rồi mà.
35 – Nội đã từng trãi nên Nội hiểu. – Ánh mắt bà đăm chiêu hướng về xa xăm
– Nội…Nội??? – Nó ngơ ngác như con nai vàng nhìn bà
Bà bắt đầu kể quá khứ tuổi trẻ của bà
– Nội đã trãi qua hai đời chồng! Năm Nội 20 tuổi là cái duyên khắt nghiệt nhất trong đời Nội.
36 Nghe tới đây nó gục đầu xuống, không nói nên lời, nước mắt từ đâu không biết lại chảy xuống đôi gò má nó.
Còn bà Nội nghe hai vợ chồng nói vậy cũng chết lặng ra, không nói thêm gì nữa, bà bỏ đi lên phòng trong tư thế ủ rũ và buồn bã.
37 Nó, nó – đã yêu anh đến mức cao chạm tới trời…
Ngồi trên xe, nó tự hỏi: “ Sao vậy chứ? Ông trời thật bất công với mình. Tại sao lại cho tôi ra đời một cách oan nghiệt vậy chứ? Sao không để cho tôi làm bóng ma bay vờn khắp thế gian này còn hơn làm một kiếp người không có thân phận rõ ràng, đã vậy còn vướng vào một hố sâu không thoát khỏi được, tại sao chứ? “
Thế rồi…xe vô tình đưa nó đi đâu xa khuất chốn thành phố ấy.
38 – Em ơi! Em đi đâu vậy? Có qua sông không, chị đưa?
Nó xoay qua, mặt lơ ngơ đầy cái nắng phủ màu nắng:
– Ơ dạ, em đi!
Trên chiếc đò, mà cô chủ khoảng 18 tuổi đang đưa nó qua sông.
39 Tú hí hỏm nói:
– Nhờ tối qua, vợ con cho con cái liều thuốc gì đó mà con thấy không mệt chút nào hết đó ba.
– Anh xạo…em có cho cái thuốc gì đâu! – Phương ngắt mặt anh nói
– Có mà, hehe…
– Coi kìa, hai đứa như con nít vậy đó.
40 Ngày định mệnh từ chuyện cây đèn Phụng bị tắt không ngờ lại đến quá nhanh như vậy, nó lại rơi vào chính ngày hôm nay.
Một ngày oan nghiệt…
Chị vẫn tươi tỉnh lái xe để đến trườn đại học, tự dưng những hình ảnh về cây đèn Phụng lại chớp nhoáng chớp nhoáng trước mặt chị làm chị cảm thấy chóng mặt dữ dội, từ phía sau chiếc xe tải trọng lớn nhấn tiếng còi thét thật lớn làm chị hoảng hồn chợt tay lái và xe chạy chậm hơn bao giờ hết, lúc đó xe tải tong vào xe chị thật bất ngờ.