21 Nhan Nhiễm Y đã hiểu ý của Bách Hiểu, cúi đầu nhìn Diệp Linh Cẩm cao vừa đến vai hắn, nói: "Thật ra đây là sư muội của tại hạ. Sư phụ qua đời, ta không đành lòng để một người ngốc nghếch như nàng một mình ở trên núi, nên đã mang nàng ra ngoài".
22 Lực chú ý toàn thân tập trung vào hai ngón tay thon dài đang nắm trên cằm, dĩ nhiên, không phải là kích động, cũng không phải là xấu hổ, mà là sợ, là cảm giác ớn lạnh.
23 "Ha ha. . . . . Cẩm nhi tứ cố vô thân, tại hạ thân là sư huynh đành phải thay sư phụ chăm sóc nàng. " Nhan đại sói xám che giấu lương tâm nói. Trong đầu Diệp Linh Cẩm tự động sửa lời Nhan đại sói xám nói "ha ha" thành "f*** you", thật ra thì hiện tại nàng càng muốn cười Nhan Nhiễm Y "ha ha", đến nói dối cũng cần phải có bản lĩnh mới được.
24 Nhan Nhiễm Y một thân tử y hướng Diệp Linh Cẩm cong cong khóe miệng, dường như không bị chuyện tình của Địch Tinh làm cho cảm thấy không vui. Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào làm nổi bật lên nụ cười nhu hòa của hắn, lướt qua tử y càng tôn lên vẻ đẹp của xương quay hàm dường như sương sớm rực rỡ, làm cho cả thân mình thêm mấy phần thanh nhã.
25 Vi Đăng đưa Diệp Linh Cẩm tới trước bàn ăn xong liền đi ra ngoài bảo người ta dọn thức ăn lên. Vẻ mặt hiện tại của Diệp Linh Cẩm đang dại ra, nhưng thật ra nội tâm bên trong đang rất thấp thỏm.
26 Mấy ngày sau, Diệp Linh Cẩm vẫn an phận ở trong phòng, thỉnh thoảng nguyền rủa Địch Tinh ra cửa gặp phải quan, trộm đồ thì bị người ta bắt được, nhân tiện suy nghĩ về cuộc sống.
27 Có ngươi mới thích ăn mứt quả ý. . . . . . . . Ở một góc âm u, tiểu Diệp Linh Cẩm ngồi chổm hỗm, tay không ngừng vẽ vòng vòng trên mặt đất, trong miệng nhớ đến phải nói cái gì.
28 Bách Hiểu cầm cây quạt che miệng, không trả lời. Động tác này quả là phong tình vạn chủng, đây mới thật sự là phụ nữ nha. . . . . Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thán "Thật ra thì, tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng.
29 Cùng so sánh với Diệp Linh Cẩm một thân áo váy màu đỏ đã làm mất đi vài phần mị lực của phái nữ. Dĩ nhiên, một kẻ ngốc thì có cái gì gọi là mị lực phái nữ chứ.
30 "Mỹ ca ca. . . . ", Diệp Linh Cẩm dừng lại, hai mắt mở to nhìn Quan Hoán Chi. Chỉ thấy gương mặt trước mắt lạnh lùng nhưng anh tuấn, đôi lông mày hơi cau một cái, chỉ là rất mơ hồ thoáng qua, sau đó Quan Hoán Chi gật đầu với Diệp Linh Cẩm một cái để tỏ ý.
31 Đến gần tối, Quan Hoán Chi không đến một mình, mà đi cùng là Bách Hiểu và Nhan Nhiễm Y. "Khiến cho Bách Hiểu cô nương thêm phiền toái rồi. " Sờ sờ đầu.
32 "Chúng ta, ba ngày sau rời khỏi nơi này, đi Liễu Thành, sau đó một đường đi thẳng tới Đan thành tìm Bùi gia, suy cho cùng, sau khi Diệp gia gặp chuyện không may, Bùi gia là người thứ nhất chạy tới, hơn nữa muội muội ngươi cũng ở Bùi gia, Bùi gia và Diệp gia qua lại thân thiết, người Bùi gia chứa chấp Diệp Linh Đoạn, người trên giang hồ cũng không thể nói gì hơn".
33 "Không sao. . . . . . khiến cho Bách Hiểu cô nương tổn hao tâm trí rồi" Nhan Nhiễm Y lại nâng ly. Bách Hiểu cười khẽ, uống một hơi cạn sạch. Nói: "Xấu hổ.
34 Nhan Nhiễm Y mỉm cười: "Lấy sự thông minh và tài trí cùng với mạng lưới tình báo của Bách Hiểu cô nương, không khó để phát hiện" "A? Ngươi không hoài nghi, lời đồn đãi trên giang hồ là có người mua tin tức từ chổ của ta sao?" Bách Hiểu phe phẩy nhẹ cây quạt đàn hương cười một tiếng.
35 Điều này dĩ nhiên là nói đến đại sự cả đời trong suốt hai mươi năm qua của giang hồ Bách Hiểu Sanh. Nhan Nhiễm Y khẽ mỉm cười chuyển đề tài. "Còn bao lâu thì đến thị trấn nhỏ phía trước?"Mặc dù phu xe thật thà nhưng không hồ đồ, biết Nhan Nhiễm Y cố ý nói sang chuyện khác nên không tiếp tục đề tài ban nãy: "Còn nửa canh giờ nữa là đến nơi.
36 "Chạy đi đâu!” Bóng áo màu đỏ sậm đuổi theo. Bóng áo màu xanh dương chính là Cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh đã mất tích bấy lâu! Hắn đang lấy tư thế 'vồ mồi' nhào về phía Đại sói xám Nhan.
37 Nhan Nhiễm Y khoanh tay trước ngực, khoé môi khẽ nhếch hỏi: "Có một thị trấn nhỏ không xa phía trước. . . . . . " Ngụ ý là muốn nói chuyện phiếm ở nơi rừng núi hoang vu như thế này sao? Quan Hoán Chi há miệng huýt sáo, có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía xa, càng ngày càng gần.
38 Giờ phút này, bốn người Nhan Nhiễm Y, Quan Hoán Chi, Địch Tinh, Diệp Linh Cẩm đang ngồi trong một căn phòng của một khách điếm tại một thị trấn nhỏ. "Vào đêm Diệp gia gặp chuyện không may Nhan công tử đã đưa Diệp tiểu thư đi?" "Đúng vậy.
39 Khuôn mặt Quan Hoán Chi vẫn nghiêm túc như cũ, trường bào đỏ sậm tỉ mỉ đến từng chi tiết lộ vẻ anh khí bức người, rất có tinh thần. "Triều đình rất quan tâm đến thảm án diệt môn của Diệp gia, ta phụng mệnh điều tra vụ án này, hi vọng Nhan công tử có thể hợp tác với ta.
40 Địch Tinh đã phát hiện ra cái gì sao? DIệp Linh Cẩm ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn ba người, chậm rãi nói: "Bởi vì. . . . . . Ta. . . . . . Mất hứng.
Thể loại: Khoa Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 50