41 Chương 41:Chuyển ngữ: Hiểu VânSơ Niệm ngửa đầu, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt rõ ràng đã bị chính nàng chọc giận. Sau một lúc lâu, nàng quay đầu giãy khỏi cái tay còn đang nắm cằm mình.
42 Đầu mùa xuân năm Nguyên Khang thứ nhất, bắt nguồn từ việc Phúc vương ở Thanh Châu nổi giận giết sắc sử, gia canh chi loạn bắt đầu mở màn. Bóng dáng Từ Nhược Lân, cũng như vào sáng sớm đầu xuân hôm đó, trong tiếng bước chân rào rạt giẫm nát màn sương giăng mỏng manh, dần dần biến mất khỏi tầm mắt Sơ Niệm.
43 Chuyển ngữ: HanayangThế cục càng ngày càng khẩn trương. Cứ cách mười ngày nửa tháng, ắt sẽ có tin tức mới về trận biến loạn truyền đến kinh thành: bắc quân xuống Hà Bắc; Bắc quân bị cản đường, lương thảo không đủ cung ứng, bị quân trung ương bức lui trở về; Bắc quân công hạ Nguyên thành thủ phủ, Nguyên thành lại bị quân trung ương phản công chiếm trở về….
44 Ngày hôm nay, vừa khéo là ngày họp chợ, tràng chiến sự đang diễn ra nóng bỏng sục sôi bấy giờ ở phương bắc, dường như chẳng chút ảnh hưởng đến ngày tháng bình thường của dân chúng trong thành Kim Lăng.
45 Đến buổi chiều Tư Chương Hóa mới quay về. Sơ Niệm đến thư phòng bái kiến ông. Gần một năm không gặp, thoạt nhìn thấy tổ phụ cũng không có gì thay đổi so với lần cuối cùng nàng gặp trước khi rời nhà xuất giá.
46 Tháng năm, năm Nguyên Khang thứ hai, biến loạn đã diễn ra hơn một năm nay, mà từ ngày Ngụy quốc công Từ Diệu Tổ nắm giữ ấn soái tiến về phương bắc, cũng đã trôi qua ba tháng.
47 Cho người ngoài đều lui ra hết, Liêu thị hòa ái cùng Sơ Niệm nói vài câu chuyện phiếm, sau đó liền thở dài: “Chớp mắt một cái, tiểu nhị đã ra đi gần một năm rồi.
48 Liêu thị nghe đến đây đã hiểu, con dâu này uổng công cưới về rồi. Dầu muối không ưa, nàng ta quyết tâm muốn ra đi, cuối cùng bà lau khô lệ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta thật sự trăm ngàn lần không ngờ tới, Tư gia môn hộ như vậy, thế nhưng lại dưỡng ra một nữ nhân như ngươi! Tiểu Nhị nhà ta mệnh thực khổ, trong kinh thành nhiều nữ tử trong sạch như vậy không cưới, sao lại cưới phải ngươi chứ?”
Sơ Niệm cũng hiểu được tâm tình bà ta vào lúc này, cho nên chỉ cúi đầu mặc bà ta quở trách.
49 Khi lòng của Liêu thị trong phủ quốc công tại Kim Lăng như dầu sôi lửa bỏng, thì ở phương bắc xa xôi, Bình vương Triệu Cư tự mình cầm binh thẳng tiến phương bắc nhằm ngăn chặn thế phản công sắc bén của Từ Diệu Tổ, cũng gặp phải nguy cơ hung hiểm, một phen sống chết trong tay kẻ khác.
50 Từ Nhược Lân chỉ thản nhiên ờ một tiếng, bước chân chẳng hề chậm lại, lập tức đi tới trước cửa lều lớn, một phen vén lên màn trướng, khom người đi vào.