41 Tống Mộ Thanh chỉ cầu ngoài miệng sảng khoái, nếu ở trước mặt người khác cô nói ra suy nghĩ của mình thì không gọi là Tống Mộ Thanh rồi. Cho nên, vừa vào phòng bệnh lầu trên liền thấy được cấp bậc đã được tăng lên như thế nào, cô không có cảm thán đặc quyền sa đọa cái gì cả, đôi mắt chỉ hề hề đảo quanh người Lận Khiêm.
42 Lận Khiêm biết, nếu lúc này anh dám đưa tiền ra, cô nhất định sẽ trở mặt. Hơn nữa, nếu thật sự muốn đưa, lúc này anh cũng không thể đưa ra. Trong thời gian diễn tập không cho phép mang những thứ không cần thiết, ví tiền, điện thoại di động của anh vẫn còn để ở trong ký túc xá.
43 Mặt ngoài của Triệu Nghị cho đến bây giờ vẫn luôn là độ lượng, làm cho người ta lầm tưởng hắn là một người khiêm tốn. Cũng không biết rằng, hắn luôn mượn tay người khác để chỉnh người.
44 Triệu Nghị như sinh trưởng trên sa lông, một chút ý tứ muốn đi cũng không có, tận tình ngội nói nhảm. Lận Khiêm cũng không biết lễ phép khách khí gì nữa âm dương quái khí ừ a hai tiếng, mắt liền liếc Tống Mộ Thanh.
45 Lận Khiêm vừa nghe thấy ngữ điệu giống côn đồ của Tống Mộ Thanh liền cau mày, trợn mắt nhìn cô. “Trừng cái gì mà trừng, lãnh đạo của anh phát biểu ở trên bục cao anh cũng có thái độ này hả? Thật quá đáng! Tổ chức giáo dục anh như thế nào vậy, những điều lệnh được học khi mới vào bộ đội đâu rồi?” Tống Mộ Thanh hếch mũi lên mặt, càng nói càng dũng cảm, đảo mắt liền đem những chuyện buồn bực vừa rồi vứt qua một bên.
46 Lận Khiêm ở bệnh viện không sống được, cánh tay vẫn còn đeo ở trên cổ nhưng vẫn nháo phải ra viện. Tống Mộ Thanh nói gì cũng không được, còn kém trực tiếp đứng ngăn ở trước cửa hoặc là xé ga giường đem trói anh lại.
47 Sau khi Lận đoàn trưởng thân thiết thăm hỏi, Tống Mộ Thanh biến mất một tuần lễ. Lận đoàn trưởng rất là bình tĩnh, một chút tưởng tượng về cô cũng không có.
48 Đỗ Tử Đằng dùng mọi cách năn nỉ, Tống Mộ Thanh từ chối chuyện này không có quan hệ gì với cô, hơn nữa nàng nói nàng cũng không quản. “Chị dâu, chị không cần cầu cạnh đoàn trưởng, chị chỉ cần tới xem một chút là được.
49 Chuyện xảy ra như thế này…. Triệu Nghị hết sức phỉ nhổ với tư tưởng “trên thế giới này chỉ có một người phụ nữ là Tống Mộ Thanh” của Triệu Tam thiếu gia, cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
50 Trong taxi, Tống Mộ Thanh ôm cánh tay ngồi ở ghế sau, không ngừng nhìn nhìn về phía cổng chính của doanh trại cách đằng trước không xa. Tài xế Phương Chính ở ghế lái, da tay ngăm đen, vừa nhìn liền biết là người thật thà.
51 Vài giọt nước mắt rơi xuống, Tống Mộ Thanh cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, những uất ức đã lâu trong lòng cũng than thành mây khói. Lau nước mắt, hít hít mũi, ép bối rối xuống, cưỡng chế Lận đoàn trưởng ngồi xuống giường, vẽn tay áo lên muốn rửa chân cho anh.
52 Cô làm sao có thể cảm thấy đây là một nhà đây?“Mẹ nhảy đi!” Tống Mộ Thanh chợt kêu lên. Chỉ vào Tống Bình: “ Mẹ cho rằng mẹ nhảy xuống thì có thể giải quyết mọi chuyện, tất cả mọi vấn đề sẽ được giải quyết bằng cái chết cúa mẹ? Ông ta có thể hối hận về sai lầm của mình đã nuôi dưỡng tiểu tam ở bên ngoài, trong coi tro cốt của mẹ nửa đời còn lại không? Mẹ cảm thấy nhiều năm qua mình mẹ chịu bực tức, chúng ta không ẹ yên tĩnh phải không? Con nói ẹ biết, người nên bực tức là con, là hai người kết hợp đốt hỏa khiến cho con chua từng được thoải mái!”“Bây giờ liền muốn chết không lời từ biệt ư? Chẳng qua con nói ẹ biết, hôm nay nếu mẹ nhảy xuống, sáng mai con sẽ để cho họ Tóng cùng người đàn bà kia chon theo.
53 Tống Mộ Thanh từ trong ngực Lận Khiêm nhảy xuống, kéo cao chăn, tự nhiên cười một tiếng với người nọ, sau đó trốn sau lưng Lận Khiêm quan sát hắn. Thân hình lùn hơn Lận Khiêm một cái đầu, mặc dù không nhìn rõ diện mạo của hắn nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn được đôi mắt ti hí nhỏ mọn, ánh mắt lóe ra sự khôn khéo.
54 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
55 Tống Mộ Thanh nghĩ, cõi đời này đại khái không có chuyện gì so sánh với dưa muối nhiều nếp nhắn như ga giường, một đám nóng nảy vô cùng sắp đã văng cửa, mất hết thể diện.
56 Lúc Tống Mộ Thanh thay quần áo xong xuống lầu, phòng khách lầu dưới đã thay đổi hình dạng. Ba người tới trước đó cùng với chủ nhân của phòng này vẻ mặt khác nhau ngồi ở trên ghế sa lon, tốp năm tốp ba công nhân mặc quần áo lao động đang ở phía sau đảm đương công việc bày trí, như chỗ không người, bố trí điện nước trong nhà ở vị trí thích hợp.
57 Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tống Mộ Thanh lo lắng. Bởi vì xem ra Lận Khiêm tuyệt không giống như là muốn tính sổ với cô, thậm chí ngay cả một tia bất mãn cũng không biểu lộ ra.
58 Lận Khiêm nói chính mình ngủ, lại có thể thấy được không lâu sau cô đã ngủ ngon, trong lòng anh lại cảm thấy kỳ quái cực kỳ, không cam lòng chỉ một mình anh không nỡ nhắm mắt.
59 “Thật sự em coi Tam Tử trở thành người trong một gia đình, em với cậu ấy như anh đối với Thiến Thiến, anh có tâm tư gì khác với Thiến Thiến sao?” Một tay cô đặt ở trên ngực anh, vô ý thức khẽ vuốt ve: “Cho nên, anh nên đặt ở trong bụng thôi, nếu thật sự em muốn cùng cậu ấy, bây giờ anh còn có thể có chuyện gì?”“Đương nhiên là không đồng dạng như vậy.
60 Trong thang máy, Tống Mộ Thanh vẫn cảm thấy người ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt kia rất không thiện ý, mặc dù không đến nỗi cô cảm thấy rợn tóc gáy, nhưng cũng rất không thoải mái.