41 Chỉ lật vài trang sách, ánh mắt Trần Thanh Ảnh sáng lên, hưng phấn nói với Nhược Yên:” Yên Nhi, lúc nghĩa phụ còn sống, đã từng nói với ta tác dụng của một số độc dược.
42 Sau khi tiễn hoàng đế Triệu Huân hồi cung, Nhược Yên trở về phòng ngủ. Cứ tưởng Triệu Doãn sẽ lập tức truy hỏi cho tới cùng chuyện nàng trao đổi với hoàng đế.
43 Trời vừa về chiều, trong sân tập nhỏ của Thành Vương Phủ, phía sau viện của vương gia. Một bóng dáng bé nhỏ chạy lạch bạch quanh sân tập, tiếng bước chân nặng nề vang lên trong khuôn viên nhỏ yên ắng.
44 Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhưng Triệu Doãn phản ứng vô cùng nhanh chóng. Ngay lúc Trần Thanh Ảnh vừa phun máu, hắn đã kịp phi thân đến bên cạnh điểm ba đại huyệt của y lại, dùng nội công của mình truyền từ lưng vào cơ thể y để bảo hộ tâm mạch, nếu chậm trễ rất có thể tâm mạch của y bị vỡ nát mà tuyệt mệnh.
45 Đến tận trưa hôm sau Nhược Yên mới từ từ tỉnh dậy, nàng cảm giác như đã ngủ một giấc thật dài. Mở mắt ra, đập vào mắt nàng là gương mặt đang ngủ say của Triệu Doãn.
46 Chương 18: Dụ DỗBên trong xe ngựa, Nhược Yên nhìn vết thương trên vai Triệu Doãn mà thâm tâm vừa vội vừa đau lòng. Lấy túi nước sạch thấm ướt khăn tay, lau rửa miệng vết thương, hy vọng về đến vương phủ kịp thời giải độc.
47 Ăn xong bữa điểm tâm trong yên lặng, Triệu Doãn đưa Nhược Yên đến viện Trần Thanh Ảnh cho hắn xem thử mạch tượng của nàng. Vì nghe báo cơ thể hắn vẫn còn yếu, chưa ngồi dậy nổi.
48 Đưa lại mật hàm cho Lạc Phong, Triệu Doãn phân phó:” Đem tin tức này báo cho hoàng thượng, để người liệu tình huống mà xử trí. Truyền lệnh của ta cho Nhiếp Ảnh, tạm thời nên án binh bất động, cố gắng bảo tồn mệnh của hắn và những người khác, phải sau một thời gian nữa mới câu được cá lớn sau lưng, đừng bức dây động rừng.
49 Triệu Doãn nhìn tiểu nha đầu đứng chưa tới ngực mình, còn đang cố gắng cúi đầu càng thấp càng tốt này. Trong lòng yêu thương không thôi. Cánh tay to lớn của hắn dang ra ôm lấy Nhược Yên vào lòng ôn nhu nói:” Qua đình ngồi một lát, ta có việc muốn nói với nàng.
50 Trong mái đình hiện tại chỉ còn hai người, Triệu Doãn mới quay qua nhìn Nhược Yên hỏi:” Nàng có muốn đi xem thử người đã giả mạo mình là ai không?”Nhược Yên ngay lập tức lắc đầu từ chối:” Ta không đi, tò mò có thể giết chết một con mèo.
51 Xem xong các mật hàm, Triệu Doãn nhìn Triệu Huân đang giải quyết mớ tấu chương khẩn trong ngày, một lúc sau mới mở lời:” Hoàng huynh nghĩ lần này bọn họ có đánh thật hay không?”Triệu Huân ngẩn cũng không thèm ngẩn đầu, mắt vẫn xem, tay vẫn ghi duyệt mớ tấu chương một cách nhanh chóng, giọng điệu không kiên nhẫn cất lên:” Trẫm không nghĩ bọn họ rảnh rỗi đến mức đem mười vạn quân đưa ra biên giới cho đi dạo một vòng rồi trở về! Mặt khác, lại chèn ép thông thương giữa hai nước gây mất hòa khí, dù chưa biết lý do là gì, nhưng chắc chắn họ sẽ khai chiến nhanh thôi.
52 Triệu Doãn đứng một bên nhìn gương mặt hóa than của Triệu Huân, trong lòng bỗng thấy thật thoải mái, quả nhiên cha nào con nấy, chuyên gây phiền toái cho người khác như nhau.
53 Nhược Yên không trả lời câu hỏi ba phần trêu đùa, bảy phần thản nhiên của Triệu Doãn, chỉ lẳng lặng dựa đầu vào vai hắn, để yên hắn ôm nàng về Thanh Thủy Hiên.
54 Triệu Doãn rời khỏi phòng hơn nửa canh giờ vẫn không trở lại, Nhược Yên đắp chăn kín người mình chỉ ló ra mỗi cái đầu, đôi môi sưng đỏ vẫn còn mỉm cười ngọt ngào vì sự chiến thắng hiếm hoi trong lần giao tranh này, nàng dám hưởng ứng theo hắn vì nàng biết, Triệu Doãn tuyệt đối không làm tổn thương mình, nàng cảm nhận được điều đó kể từ lần đầu tiên thấy hắn.
55 Quả nhiên tin tức của Nhược Yên nói với Mặc Tự Ngôn vô cùng chính xác! Chưa đến hai ngày sau, Triệu Huẫn đã dẫn nhi tử của mình - huyết mạch duy nhất đời này của hoàng gia - Thái tử Triệu Minh An, đến Thành Vương Phủ, để Triệu Doãn dạy thêm võ thuật!Triệu Minh An năm nay hơn mười tuổi, cũng sớm học những bài quyền cơ bản, nhưng chưa từng luyện chuyên sâu loại võ công nào.
56 Những ngày sau khi thái tử Triệu Minh An chính thức vào phủ, Thành Vương Phủ vốn yên tĩnh đã trở nên đông đúc. Thái tử được xếp ở trong viện Thính Vũ Hiên, nơi dành cho thân thích vương gia ở tạm.
57 Trong thư phòng của Thành Vương Phủ, Triệu Doãn chăm chú phê duyệt văn thư khẩn, phân loại tin tức đầu mối về vụ tham ô thuế, không thèm ngó vẻ mặt ai oán khổ sở của người nào đó bên cạnh.
58 Nhược Yên chỉ liếc hắn một cái, rồi ngồi xuống ghế trước thư án, không thèm nói tiếng nào, bặm môi hờn dỗi. Nhìn biểu tình của nàng, Triệu Doãn không hiểu vì sao, tưởng ai làm nàng bực bội, liền đứng lên bước đến cạnh nàng hỏi:” Nhược Nhi sao vậy? Ai làm nàng khó chịu hay ức hiếp nàng? Nói đi, ta sẽ không bỏ qua cho hắn!”-“Chàng thật sự giúp ta trừng trị hắn sao?” Nhược Yên nghi ngờ nhìn hắn hỏi.
59 Triệu Minh An vẫn vô tư vuốt nghịch lân của người nào đó, không chút cảm giác được nguy hiểm sắp đến gần. Chỉ có Đô Úy cùng đám vệ binh hoàng kim giáp đứng phía sau lưng nhạy bén phát hiện được, thái tử càng nói thì sắc mặt Thành Vương càng âm u, không nói tiếng nào, có vẻ sự im ắng tạm thời này lại giống như bình yên trước cơn bão.
60 Ngày hôm sau, khi vừa luyện cổ cầm với Mặc Tự Ngôn xong, Nhược Yên cũng không đứng lên trở về như thường lệ, mà ngồi chống hai tay lên cằm, mắt ngó lom lom hắn một cách dò xét, khiến Mặc Tự Ngôn lúng túng nhìn lại bản thân mình, kiểm tra một lúc thấy mình không vấn đề gì, mới quay qua hỏi Nhược Yên:” Sao lại nhìn ta như vậy?”Nhược Yên không trả lời, mà chồm người qua cái bàn gỗ, kéo gần khoảng cách với Mặc Tự Ngôn rồi hỏi:” Sư phó, ta chỉ muốn hỏi người và hoàng thượng tiến triển tới đâu rồi? Người đã dâng phương pháp phòng lũ cho y chưa?”Nhắc đến chuyện này, gương mặt xuất trần của Mặc Tự Ngôn như sáng lên, mỉm cười nhu hòa nói:” Người đã xem rồi, phản ứng cũng khá tốt, ta nói đây là nghiên cứu tình thời tiết như nàng dặn, mà lên kế hoạch phòng lũ, cứ vài thập niên sẽ có một đợt đại hồng thủy tràn đến một lần, giải thích luôn lo ngại rất có thể sẽ xảy ra trong một vài năm tới, hi vọng người sẽ lưu ý.