201 Lam Tranh ngẩn người, lập tức gật đầu, cười cười bê bát cháo lên: "Ở cùng nàng vẫn là thoải mái nhất. " Vừa ăn một miếng nhỏ, hắn lại nhớ tới lúc nàng còn là Huệ vương phi, hắn đã từng làm nũng bốc đồng đòi nàng đút cháo ình, không khỏi cười khổ: "Không biết có thể quay lại những ngày tháng trước kia không……"Vũ Lâu có đầy một bụng những lời quở trách tội lỗi của Lam Tranh, nhưng nghĩ tới việc hắn cố tình chạy đến đây hôm nay để đoàn tụ với mình, nên cũng không nói gì nữa.
202 Nghĩ đến đây, Vũ Lâu không kìm được, khẽ quay đầu nhìn chiếc rương gỗ kia, sự tuyệt vọng ùn ùn kéo đến áp đảo nàng. Nếu sự thật là như vậy, hắn nhất định sẽ bắt cha, lấy mạng ông.
203 Tần Khải Canh ta tuy sinh ra ở kinh thành, nhưng luôn ở Hoa Đình, quê hương của ông nội. Không thể không thừa nhận, ta có chút thiên phú về đọc sách thánh hiền, dễ dàng thi được vào trường huyện.
204 Lúc đó, trận chiến của Hoàng hậu và Hiền phi bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, tuy Hoàng hậu có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, nhưng sự sủng ái của Hoàng thượng đôi khi còn quan trọng hơn so với gia thế.
205 Sau khi cha ta trí sĩ (Về hưu), liền cùng mẹ ta quay về Hoa Đình. Ta sửa sang lại nhà cũ, lén đưa Tử Nhạc và Tô Tiêu về đó sống. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy Tần phủ là căn nhà đã bị bỏ hoang.
206 Sự tình bị bại lộ, ta mất hết can đảm, nhưng vẫn cố ôm hy vọng: “Nương nương, dung mạo đứa bé kia không hề giống Huệ vương, sẽ không có ai phát hiện ra đâu……”Vừa nói xong, ta đã bị giọng nói to của bà át đi: “Người đàn bà kia cũng vẫn còn sống, có phải không?!”“Nàng đã bị điên rồi, vô cùng đáng thương, vi thần chỉ muốn giữ lại tính mạng của nàng, để nàng tiếp tục được sống mà thôi……” Ta nghẹn ngào nói: “Còn đứa bé kia, nói gì thì nói, cũng là cốt nhục của Hoàng gia…… Ta cũng chỉ muốn giữ tính mạng cho nó thôi.
207 Ta vẫn chưa trả lời rõ ràng với Tấn vương, chờ khi ta cáo quan rời khỏi kinh thành, mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng. Gần tới ngày ước định với Hoàng hậu, ta đã sắp xếp ổn thỏa, chuẩn bị đưa Tử Nhạc rời khỏi kinh thành về Hoa Đình trước, sau đó sẽ ngả bài với Chân thị.
208 Thái tử đương nhiên không muốn buông tha cho cơ hội tốt để diệt trừ Huệ vương này, nói: "Ta giết chết mẹ hắn, lại cho người đánh hắn bị thương, khi tỉnh lại chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
209 Từ đó về sau, ta thường xuyên nghe thấy chuyện Huệ vương chạy tới phủ Lương vương chơi. Trước kia Huệ vương rất chướng mắt với người không có tinh thần cầu tiến, ham mê nữ sắc như Lương vương, nhưng từ khi bị bệnh, quan hệ của hắn và Lương vương lại tốt hơn rất nhiều.
210 Ngay cả Tần Khải Canh còn hiểu ý Lam Tranh ám chỉ, lão nói với Vũ Lâu: "Điện hạ đang hỏi con, tình cảm của con đối với ngài thế nào?"Tình cảm ư? Trong đầu Vũ Lâu còn chưa có đáp án, ngơ ngác nhìn Lam Tranh: "Huynh đã nói, không muốn để ta rời khỏi huynh, vậy thì ta sẽ không rời khỏi huynh, vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên cạnh huynh.
211 (Mừng quá, từ chương này có thể thay đổi cách xưng hô của bé Lâu được rùi há há há)Chính tai Vũ Lâu nghe thấy cha kể về bi kịch đã xảy ra, nàng cũng đã hiểu rõ vì sao Lam Tranh lại oán hận cha nàng và bọn người Thái tử như vậy.
212 Lam Tranh hiểu rõ, do lần trước hắn cưỡng bức nàng ở giáo phường tư, nên đã thành một nỗi ám ảnh tâm lý đối với nàng. Lần này hai người thân mật, hắn thầm thề trong lòng phải rửa sạch bóng ma mà hắn đã để lại cho nàng, vì thế, sau khi cởi xiêm y của Vũ Lâu xong, hắn dịu dàng phủ môi xuống từng tấc da mịn màng của nàng.
213 Sau khi Vũ Lâu nhận được tro cốt của cha, nàng nán lại kinh thành mấy ngày để tìm mẹ, nhưng không thấy, đành phải một thân một mình buồn bã rời khỏi kinh thành, giục ngựa chạy về Hoa Đình.
214 Vũ Lâu suy nghĩ đến chuyện Vương Lân vừa kể: "Tấn vương trúng độc sao? Có chết không?"Vương Lân nói: "Đương nhiên là không phải lo gì về tính mạng của Tấn vương rồi……"Vũ Lâu nhíu mày: "Hắn muốn để mọi người nghĩ là Lam Tranh hạ độc? Chẳng lẽ có người lại tin là Lam Tranh sẽ ngây thơ đến mức hạ độc hắn ở đó?""Tần cô nương, cô không để ý à, chén rượu này, trước khi Tấn vương uống, là dành để kính Hoàng thượng……"Vũ Lâu chấn động, hóa ra sự việc không đơn giản như nàng nghĩ.
215 "Liệu có phải Hoàng hậu phát hiện ra…… chàng đã biết về thân thế……"Vũ Lâu đoán cũng không phải không có lý, nếu Hoàng hậu phát hiện ra Lam Tranh đã biết được tội nghiệt của bà năm đó, nhất định sẽ lo Lam Tranh trả thù nên sẽ bất hòa với hắn.
216 Nghe thấy cô bé trước mặt tự xưng là Hâm Nghi, Vũ Lâu lập tức mời nàng vào trong nói chuyện. Lúc đóng cửa, nàng còn cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai theo dõi không.
217 "Phương thuốc này, hình như ta đã nhìn thấy ở đâu rồi. " Vũ Lâu lẩm bẩm: "Nhất định là đã từng nhìn thấy rồi……""Không thể nào‼!" Là một đại phu từng trải, Phương Lâm rất tự tin với y thuật của mình, hắn không tin là có phương thuốc Vũ Lâu từng xem qua mà chính hắn lại không nhớ rõ: "Nếu đã có người ghi lại độc tính của loài nhện này, thì sao ta lại không nhớ được!""Không, ta đã từng nhìn thấy rồi, cũng những dược liệu này, cũng nói là giải độc.
218 Tình hình nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, giữa không trung, Vân Triệt vươn người túm được tay Vũ Lâu vừa rơi xuống vách đá. Trọng lượng của hai người đều trông cậy vào mỏm đá nhô ra mà Vân Triệt đang bám vào kia.
219 "Dừng tay‼!"Vũ Lâu ngăn hành vi liều lĩnh của Vân Triệt lại: "Đừng! Không sao đâu, ta đã cất thảo dược vào người rồi. Không có trong túi. "Vân Triệt ngẩn người, lập tức nở nụ cười thoải mái, thở phào một hơi: "May mà tỷ tỷ cẩn thận, ta còn tưởng thảo dược vất vả lắm mới hái được lại bị cháy mất rồi cơ.
220 Vương Hiền phi là muội muội của Hoàng hậu, nếu theo như bối phận bên nhà mẹ đẻ, thì Lam Tranh phải gọi bà là dì, cho nên việc hắn khen ngợi dung mạo của bà cũng không bị xem là vượt quá lễ nghĩa.