21 “Tôi chính là nói anh,” Nguyễn Tương Nam nói: “Bề ngoài của tôi vẫn luôn rất tốt, tôi tự biết rõ. ”
Trác Diễm cười không nói, dùng cái này ý bảo trình độ tự luyến của cô mười phần không biết xấu hổ.
22 Tên côn đồ kia bị đánh ngã xuống đất bò dậy rất nhanh, nhổ ra một bãi nước bọt, nhìn bộ đồng phục màu xanh dương trên người anh một chút: “Há, hoá ra là trường học trọng điểm.
23 Người xung quanh huýt sáo, âm thanh huyên náo.
Nguyễn Tương Nam khẽ cười với anh ở trong tiếng huyên náo.
Trác Diễm không nhịn được mắng ở trong lòng, vì cài người vớ vẩn gây rối, cô cần phải bồi thường nụ hôn đầu của mình sao? Dĩ nhiên, cái này —— cũng là nụ hôn đầu của anh.
24 Trác Diễm chỉ trách mình nhất thời có lòng dạ đàn bà, mà cố tình quên cô là một bác sĩ kiêu ngạo. Anh đi tới so pha, cũng không dám vén chăn lên thật, lỡ như cô có thói quen khoả thân lúc ngủ, hậu quả thật không thể chịu nổi.
25 Trác Diễm cảm thấy mình giống như một con cua, bị đặt trong nồi hấp chuẩn bị hầm cách nhiệt. Tiếp theo là thời gian ngắm cảnh, dài dòng làm cho anh cảm thấy đau khổ.
26 Thầy giáo phòng vẽ tranh suy tư một chút, để cho cô nằm nghiêng trên đài, tạo ra một tư thế hai tay ôm má, lại chỉnh đèn chiếu xung quanh tốt một chút: “Mọi người nên lưu ý, tư tưởng chú yếu của bức ảnh này là màu đỏ, như vậy một mảnh đỏ ở bên trong, hấp dẫn nhất là cái gì? Chúng ta liền lấy cái phương hướng này sáng tác, mọi người có thể tự do phát huy.
27 Vị tiểu thư danh gia vọng tộc thứ hai trong danh sách nhanh nhẹn đi tới phòng ăn, cô mặc một chiếc váy màu trắng, giống như một cây nấm trắng đáng yêu.
28 Phim kết thúc, bọn họ cùng nhau ăn cơm tối, từ trong nhà ăn ra ngoài, trăng đã muốn mọc lên. Đi qua Waterloo, Nguyễn Tương Nam dừng lại, ý bảo bọn anh nhìn: “Nơi này là chỗ chụp 《 Waterloo kiều 》.
29 Bởi vì đặt vé máy bay quá gấp gáp, cuối cùng không đặt được chỗ tốt, toàn bộ chỗ ngồi hạng thương gia đều đã hết sạch. Trác Diễm đành phải đặt chỗ ở khoang phổ thông, mà chỗ ngồi ở khoang phổ thông thì chật chội, đối với hành trình bay khoảng mười hai tiếng đồng hồ, thật sự là một chuyến đi rất vất vả.
30 Bởi vì tâm tình tồi tệ, ngủ thẳng đến lúc nữa đêm mới tỉnh lại. Trác Diễm tiện tay cầm lấy điều khiển ti vi và máy điều hoà không khí trên đầu giường, nhấn máy cái hạ nhiệt độ xuống.
31 Nguyễn Tương Nam rất nhanh cũng hoàn thành khóa trao đổi ở Anh.
Sáng sớm Trác Diễm mở ra đã thấy hình ảnh mới của cô, mọi góc độ ảnh cuối cùng từ hoa hồng đổi thành tường vi, rốt cuộc cô đối với cây hoa tường vi có bao nhiêu oán niệm.
32 Nguyễn Tương Nam theo mọi người ăn hải sản ở nhà hàng, buổi chiều lại đi KTV ca hát, cuối cùng các đồng nghiệp còn coi như có nhân tính, không định ca hát vui đùa cả đêm, cô vừa mới ngồi gần 12 giờ bay, vẫn còn đang bị chênh lệch múi giờ, bây giờ mệt mỏi đến mức chỉ muốn về nhà nằm lỳ trên giường không dậy nữa.
33 Cô cách gần như vậy, cũng có thể thấy lông mi căn căn của cô rõ ràng, Trác Diễm cố gắng dời lực chú ý khỏi đôi môi cô, vẫn ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy trong góc phòng khách bày một cái điêu khắc gì đó, dùng tấm vải bố che phủ cực kỳ chặt chẽ.
34 Nguyễn Tương Nam muốn mời anh ăn cơm.
Trác Diễm quả thật có chút thụ sủng nhược kinh (*), trong ấn tượng của anh, bất cứ chuyện gì cô cũng để trong lòng, không cho người khác có cơ hội giải thích, bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, trừ bỏ biết cô coi trọng tiền, anh cũng không thấy cô yêu thích cái gì khác.
35 Từ trong tiệm ra ngoài, khắp người đều mùi của lẩu dê.
Nguyễn Tương Nam không nhịn được nói: "Tướng ăn của anh rất nhã nhặn, khẩu vị trái lại rất tốt, tôi vốn còn định mang đùi dê xách về ăn khuya.
36 Sáng thứ Bảy, Nguyễn Tương Nam và Dư Hi bước lên xe buýt đến nông thôn.
Nông thôn cách thành phố không xa, tổng cộng hơn hai tiếng đồng hồ đi đường, cái đó là gặp sông nhỏ, toàn bộ đường đi cũng là con sông nước chảy siết.
37 Nguyễn Tương Nam để cho anh uống thuốc, rồi uống một chút canh gừng. Anh nhanh chóng mơ màng nằm nhắm mắt trên ghế sofa.
Diện tích căn phòng của cô tương đối nhỏ, vậy nên ghế sa lông cũng không thể rộng rãi, nhưng mà cũng không sao cả, dù sao ngủ trên ghế sa lông ở công ty cũng là ngủ, ngủ trên ghế sa lông ở nhà cô cũng là ngủ, tóm lại là anh lười di chuyển địa điểm.
38 Sáng ngày thứ hai Trác Diễm còn bệnh mà vẫn đi đến công ty.
Nguyễn Tương Nam nhìn tủ treo quần áo của anh, cũng không biết khi nào thì sự kiên nhẫn của anh sẽ tiêu hao hết, sau khi nghĩ lại, dứt khoát không muốn làm khó mình tự nghĩ đến vấn đề không có kết quả này, vẫn là thuận theo tự nhiên cũng tốt.
39 Sáng sớm Trác Diễm đã đi đến giao tài liệu cho Hội Đồng Quản Trị ký tên.
Trác Biểu Dương đại khái lật ra mấy phần tài liệu, trực tiếp lựa ra một phần để qua một bên: "Phần vă kiện buôn bán địa ốc này do Hội Đồng Quản Trị quyết định, cho dù ta ký, nhưng những người khác cũng sẽ không ký, con không cần phải lãng phí thời gian tinh lực ở mặt này.
40 Trác Diễm nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình điện thoại mà Nguyễn Tương Nam vừa gửi tới, trong nháy mắt có chút kích động.
Lúc này, Diệp Tỷ đi vào gọi điện thoại, anh ta thuận tay bắt máy: “Điện thoại nghề nghiệp ở trên tủ trước cửa, tự anh kiểm tra.