21
"Phía Graynoks nói gì?" Sau khi Blacky đi, hắn ta mới hướng đến Aiden hỏi.
"Ông ta nói rằng những lợi ích mà bên ta đưa ra chỉ ngang bằng với Xích Thần, nếu hợp tác với bên ta, phần rủi ro ông ta không gánh nổi!"
Huyết Vũ cười nửa miệng:
"Cho nên mới muốn chúng ta đưa ra lợi ích cao hơn à?"
"Vâng!"
Huyết Vũ xoay xoay ly rượu vang đỏ trên tay mình, khuôn mặt không một chút biểu tình tức giận, ngược lại rất thản nhiên:
"Ai cho hắn có can đảm đó nhỉ?"
Aiden lắc đầu cười cười, Huyết Vũ cười còn tươi hơn nữa:
"Hắn muốn thì ta chiều, thời gian còn dài.
22 Không biết có phải do hai người đã trải qua ân ái nhiều lần hay không mà bây giờ suy nghĩ của Vân Khê rất trùng khớp với Tần Khiêm. Nhưng dù vậy cô cũng không có lý do để mắng hắn, bởi vì "không mặc" có đến tận hai nghĩa: Một là cô không mặc cái này thì mặc cái khác, hai là.
23
Vân Khê đương nhiên nhạy bén phát hiện điểm kì lạ, nhanh chóng muốn ngồi lên hỏi chuyện. Vậy mà, hai cánh tay tay của Tần Khiêm bắt đầu siết chặt hơn, cái đầu đang ngoi lên của cô cũng bị hắn dùng tay ép xuống:
"Ngủ đi!"
Ngủ cái đầu anh! Ngủ hoài!
"Tần Khiêm! Anh mau buông tôi ra, tôi không mệt, không muốn ngủ!"
"Vậy thì để anh ôm em một chút!"
Rõ ràng giọng nói của hắn lúc này vô cùng trầm ấm, rất gợi cảm xúc thương cảm nhưng mà hiện tại, Vân Khê chỉ cảm thấy hắn đang muốn quấy rối!
"Tần Khiêm! Làm sao tóc tôi có thể dài nhanh như vậy?"
Vân Khê cố gắng nhướng người lên sát gần mặt hắn, ai ngờ Tần Khiêm nãy giờ vẫn nhắm mắt như đang ngủ, vậy mà khi cô vừa tiến đến, hắn liền mở mắt ra, cúi đầu xuống hôn sâu cô.
24
Dạo này trong bang Xích Thần đang có một dấu chấm hỏi rất to, to vô cùng!
Nghe nói lão đại của bọn họ dạo gần đây thật cưng chiều một nữ nhân hết mực, lúc trước chẳng phải cô gái nào cũng không thể ở cạnh hắn quá một tuần sao? Cho dù cô gái kia có đẹp đến đâu, quyến rũ đến cỡ nào, nũng nịu đáng thương xin được ở bên lão đại, ngài ấy cũng không màng tới.
25
Vân Khê nói xong thì nhanh như chớp cắn mạnh lên bả vai Tần Khiêm, sau đó còn trừng mắt đe dọa, ý muốn hắn ngoan ngoãn một chút!
"Cô đang ghen tỵ với chúng tôi sao?" Thế là Vân Khê hết được nói chuyện với em gái, vì Vân Nghê đã bị Cố Hạo Khương giành lấy điện thoại, không cho cô tiếp tục ríu rít với Vân Khê nữa! Rất ngứa mắt hắn!
"Mau đưa điện thoại cho em gái tôi!"
"Không cần thiết nữa, vốn chỉ muốn vợ của tôi yên tâm là cô không sao, giờ nghe tiếng rồi, cũng đến lúc cúp máy!"
Nói xong, Cố Hạo Khương trực tiếp bấm nút tắt, quay qua dỗ dành vợ nhỏ đang giận hắn vì cướp điện thoại của cô.
26
Chào mọi người! Lâu quá không gặp!!!
---------------
Vân Khê nhanh chóng bị Tần Khiêm đè dưới thân, bao nhiêu lửa giận đều bộc phát trên đôi môi mỏng của cô.
27
Cái vật này của Tần Khiêm nóng bừng, lại cứng nữa, tay Vân Khê vừa chạm vào thì có cảm giác như nó. . .
Trời ơi! Đồ khốn!
Vân Khê cười không được mà khóc cũng chẳng xong a.
28
"Ở nhà nhớ ngoan đấy!"
Đó là câu cuối Tần Khiêm nói với cô trước khi đi. Thiệt tình. . . Bộ coi cô là con nít sao?
Hình như là phi vụ làm ăn của hắn gặp chút rắc rối cho nên mới phải đến Lạc Cát một chuyến (Địa danh được tạo nên do sự ảo tưởng của Văn, đừng hỏi nó ở đâu =))
Vân Khê cũng chẳng có cảm xúc gì khi hắn đi cả, luyến tiếc thì đương nhiên là không rồi, còn vui vẻ? Cũng không hẳn là vui.
29
Sau đây sẽ là phần tóm tắt nội dung của truyện từ chương 28 trở về sau.
-------------------------
Huyết Vũ có ý định mua chuộc một đối tác làm ăn của Tần Khiêm, thông qua thỏa thuận lợi ích của hai bên, Huyết Vũ sẽ có được lô hàng mà Tần Khiêm muốn với giá hời.
30 Đau quá. . . Đầu hắn như muốn nổ tung!
Mặc dù cố gắng cách mấy vẫn chỉ như đang vùng vẫy trong bóng tối nhưng đầu hắn vẫn đau buốt!
Hình ảnh của Vân Khê vẫn đang ngự trị trong tiềm thức của Huyết Vũ, nhưng không phải là nụ cười của cô ấy, mà chỉ là nước mắt.
31 Ánh mắt như giết người của hắn chiếu thẳng đến Lạc Vũ, nhưng đôi tay vừa định đưa ra bóp cổ cô thì chợt khựng lại.
Huyết Vũ hắn bây giờ lại chẳng có một đồng dính túi?
Đúng như cô ta nói, hắn chẳng có nơi nào để đi cả!
Từ lúc tỉnh lại đến nay hắn không có tâm trạng nghĩ về nó, cô gái này cũng chẳng đề cập đến.
32 "Có phải anh đánh nhau với người ta không?"
Lạc Vũ nhìn đống bông băng kế bên mình, không hiểu sao lại có chút giận dỗi, khuôn mặt cũng không hề che giấu điều đó.
33 Lạc Vũ không ngờ Huyết Vũ là một cây hái ra tiền!
Nhìn số tiền trong tài khoản kia của hắn cứ không ngừng tăng lên, rồi cả đống biểu đồ chứng khoán nhức đầu trước mặt, Lạc Vũ vẫn không ngậm miệng lại được.
34 Hắn không thể tin nổi vào mắt mình, cô gái hắn tưởng đời này sẽ không thể nào gặp lại nữa nhưng giờ đang ở trước mặt hắn.
Vẫn là đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, chỉ có mái tóc và quần áo là không giống khi trước, cô trông nữ tính hơn rất nhiều.
35 Huyết Vũ trở về ngôi nhà mà những ngày qua hắn đã sống.
Hắn phát hiện dường như mỗi lần gặp Mã Thy thì tâm trạng hắn càng nặng nề hơn.
Có lẽ do cô gái đó không phải là Vân Khê, có lẽ hắn thật sự nên buông bỏ.
36 "Tôi không biết. "
Huyết Vũ nhìn thẳng vào hai mắt của cô, ánh mắt kiên định chắc chắn lại chân thành.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mắt cô, lần đầu tiên cô chứng kiến thái độ này của hắn.
37 "Sao chứ?" Quách Khải đang tỏ tình với cô sao?
"Anh rất thích em, em có thể làm bạn gái anh được không?"
Huyết Vũ siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ dâng lên nhanh chóng, cả sự bồn chồn lo lắng cũng đang không kiềm chế được.