Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 42

Chương trước: Quyển 2 - Chương 41



Tôi bấm chuông, bé Vy nhanh chân ra mở cửa, Vinh lững thững đi theo sau. Tôi không biết anh về từ lúc nào, vẻ mặt cũng bình thường. Hai anh em thưa mẹ tôi, định ra lấy đồ vô phụ. Vinh cũng không thèm đi gần tôi, tôi thầm cười trong lòng, đúng là cái loại đàn ông... Chắc anh chán tôi thiệt rồi, hai vợ chồng mới không gặp nhau mấy ngày mà cứ như người xa lạ, chua xót quá! Chỉ có Vy nó nắm tay dắt tôi vào.

- Hai đứa con vô nhà đi, khỏi lấy đồ gì hết, để đó lát tính.

Tôi vô nhà, hôm nay còn có bà nội chồng qua, không biết nội qua chơi hay là có chuyện gì? Mẹ tôi vô nhà, thấy có nội, mẹ cũng chào nội và ba má chồng, còn có cả chị Vân nữa, nói chung là có đủ mặt. Tôi cũng thưa bà nội, ba má và chị Vân, rồi cả nhà ngồi xuống bàn trong phòng khách. Không khí bình thường nhưng chỉ riêng tôi là cảm thấy có phần ngột ngạt. Mẹ bắt đầu mở lời:

- Dạ con thưa bác, chào anh chị.

Chị Vân cũng thưa mẹ tôi. Ba má Vinh và bà nội cũng chào mẹ. Mẹ lại nói:

- Dạ, hôm nay tôi đưa bé Dung về nhà cũng có chuyện muốn thưa. Sẵn có bác ở đây, tôi nói luôn cũng tiện.

Ba chồng tôi cười:

- Dạ, làm phiền chị rồi. Dung nó bệnh, nhà tôi có chút việc, thằng Vinh thì đi về Cần Thơ mấy ngày, khuya hôm qua mới lên tới đó. Còn bé Vy thì đi tour xa, không có người qua ở với cháu nhiều. Nhà tôi biết là chị ở với Dung, làm phiền chị, cảm ơn chị.

Mẹ tôi cười nhạt nhẽo:

- Đâu có gì đâu anh. Con tôi thì tôi phải nuôi, phải dưỡng nó chứ anh. Đâu có gọi là làm phiền, nếu là anh chị nuôi bệnh nó mới là làm phiền. Chuyện anh chị hay Vân, Vy không có vô bệnh viện nuôi thì không phải vấn đề, tôi chỉ thấy thắc mắc sao thằng con rể cũng không nhích nổi một chút thời gian vô ở với vợ nó?

Vinh thưa:

- Dạ, con về Cần Thơ lần này kẹt quá nên không có sắp xếp lên được mẹ ạ!

Mẹ tôi gật gù:

- À, con cũng còn lưu loát, tự tin như lần đầu tiên con tới nhà ra mắt mẹ. Con biết vợ con bị bệnh chứ?

Vinh lắc đầu:

- Dạ, con không biết.

Mẹ tôi ngạc nhiên:

- Nhà con không báo cho con là vợ con bị bệnh hả?

Hỏi câu này, mẹ xoay nhìn nhà chồng tôi một vòng, vẻ mặt như có chút thắc mắc.

Vinh lại lắc đầu:

- Dạ, chắc ở dưới không có sóng nhiều nên con không thấy.

Má Vinh chen lời:

- Chị sui ơi, nó đi lo công chuyện chứ không phải đi chơi, ở trên này cũng có người lo nên tôi cũng không có gọi.

Mẹ tôi lại gật gật:

- À, tại chị không gọi. Con nghe không Vinh, tại nhà con không có gọi.

Vinh cúi đầu:

- Dạ!

Không khí trong phòng khách bắt đầu thấy gượng gạo và căng thẳng. Lúc này bà nội đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

- Nay con Dung nó khoẻ mừng rồi. Giờ ở nhà có chồng, bây giờ tẩm bổ lại, nhìn con ốm quá! Xin lỗi mẹ cháu Dung, nhà này cũng bậy quá!

Mẹ tôi lắc đầu cười:

- Dạ, bậy hay không bậy con còn chưa nói xong đó, con không biết bà nội có biết có chuyện gì trước ngày Dung nó nhập viện không?

Trời ơi, tim tôi như nhảy ra ngoài, mẹ đang nói cái gì vậy trời, mặt mày tôi tối xầm lại. Vinh, chị Vân và má chồng đồng loạt nhìn tôi lom lom, như thể họ nghĩ tôi kể cho mẹ mình nghe vậy.

- Mẹ, có gì đâu, tự nhiên mẹ nói gì vậy? Con về nhà rồi, mẹ có xin cho con về nhà mình mấy ngày thì mẹ xin đi, mẹ nói gì tùm lum vậy?

Mẹ nhìn tôi, nghiêm mặt:

- Con ngồi im đó cho mẹ!

Mẹ nạt một cái làm tôi hoảng hồn, ngồi im, run run, sắp khóc vì biết có chuyện gì rồi đây nè, dường như mẹ đã biết cái gì rồi...

- Thôi, tôi cũng không nói dài dòng, cũng không đủ kiên nhẫn, tôi sợ tôi lại không đủ bình tĩnh nữa. – Mẹ tôi thở dài.

Má Vinh kinh ngạc:

- Chị làm gì mà không đủ bình tĩnh chị sui. Chị nói chuyện sao thấy kỳ quá!

Mẹ tôi đáp ngay:

- Dạ, nói về cái chuyện kỳ, tôi mãi mãi không bằng chị. Nhưng cũng nhờ chị mà tôi mới biết được con tôi phải chịu đựng điều gì trong cái nhà này.

Má Vinh trợn mắt:

- Nó làm dâu nhà này, không phải động một cái móng tay vào việc gì, đi làm về chỉ việc ăn với ngủ, không cần phải lo về tài chánh, nhà này làm gì con chị mà chịu đựng? Tôi làm gì mà chị nói nhờ tôi chị biết con chị chịu đựng, chắc mẹ con chị ở gần nhau rồi nó méc chị là bà má chồng này hành hạ nó chứ gì?

Má Vinh nói chuyện với mẹ nhưng cứ nhìn tôi. Bà nội chồng lại lên tiếng.

- Mẹ cháu Dung có hiểu lầm gì không?

Ba Vinh cũng vội đỡ lời.

- Chị sui, có gì hiểu lầm thì cứ bình tĩnh, từ từ nhà mình nói, không có gì gấp gáp đâu chị, mình là gia đình mà.

Mẹ tôi nhìn khắp nhà một lượt, lại từ tốn nói:

- Trước tiên tôi cũng cảm ơn anh chị và các cháu đã quan tâm vô thăm con gái tôi. Còn chuyện má Vinh thì để tôi nói cho mà nghe. Chị là người lớn, là má chồng của con tôi mà chị đi kể với người dưng, đúng cái kiểu như chị nói hồi nãy.

Má Vinh như muốn nhảy chồm lên:

- Tôi làm gì, tôi nói gì mà chị cứ móc méo tôi?

Mẹ tôi vẫn rất bình thản:

- Chị ngồi yên đi chị, để tôi nói cho chị nghe, không cần phải ngắt lời tôi.

Bà nội cũng bắt đầu bực bội:

- Con ngồi im cho má Dung nói hết coi, làm gì vậy hả?

Thấy má chồng tôi chịu ngồi im, mẹ tôi lại nói:

- Chị vô viện, kể với người nằm chung phòng con Dung rằng: “dâu gì mà sướng, ở nhà chồng không làm động một móng tay, ăn uống thì sung sướng không phải lo về tiền bạc, sướng như tiên, vậy mà không biết bổn phận, không biết đẻ đái gì hết. Chồng nói động tới một tiếng thì cãi tay đôi lại mười tiếng, chồng chưa đánh cái nào thì đã lăn đùng ra ốm đau. Cái thân nhìn như que củi, mắc chán”. Có phải chị nói như vậy không chị sui?

Má chồng tôi tối tăm mặt mũi, bà cúi gằm mặt có vẻ xấu hổ, đúng là cái miệng hại cái thân. Bà nội chồng, ba chồng, chị em chồng và chồng ai nấy đều xanh mặt sau khi mẹ tôi phanh phui sự thật đó. Ngay cả tôi, tôi cũng chết đứng. Tôi biết tánh má, tôi biết ngữ điệu đó đúng là cách bà hay nói chuyện, chỉ không ngờ bà lại đi bêu rếu tôi với cả người dưng. Nhìn mặt ba chồng tôi đỏ lên, tôi biết ông đang nóng, tôi nhìn hết cảm xúc lúc đó của người này tới người kia, đây là chuyện không ai biết, không ai nghĩ tới.

- Sao chị sui? Chị có nói vậy không chị sui? Hay là người ta ăn ở không dựng chuyện nói xấu chị? Chị biết sao không? Con Dung tiếng một tiếng, hai lời là “ba má chồng con thương con thấy mồ”, “ba má chồng con lo cho con lắm”. Con tôi chưa bao giờ nói một tiếng xấu cho nhà chị với tôi, kể cả chuyện nó gây nhau với thằng Vinh tôi cũng chỉ biết qua người ngoài. Nó viện đủ cớ để nói đỡ cho con chị. Chị biết sao không? Thằng con chị nó y chang như chị, thậm chí nó còn nhẫn tâm hơn cả chị, vợ nó nằm viện ba ngày, nó không gọi nổi một cuộc. Có thể chị không báo cho nó biết, nhưng vợ chồng xa nhau mấy ngày mà nó không gọi một cuộc, thì coi ra nó đúng là thứ đàn ông vô trách nhiệm! Mà tôi chưa nói xong nữa, anh chị ở đây chỉ biết con tôi ốm yếu đau bệnh, chứ cũng không có ai thức đêm thức hôm với nó. Nhìn nó đi, tôi tưởng đã mất nó tối hôm kia rồi. Nó gần như đã chết lâm sàng rồi. Đừng hỏi tại sao tự nhiên mà tôi mất tình tĩnh với gia đình chị, gia đình chị mở miệng ra nói con tôi sướng, con tôi sắp chết trong nhà thương mà có ai bên nhà chồng biết không?

Ba chồng tôi đỏ mặt, lắp bắp không nói thành lời:

- Chị sui…

Mẹ tôi ngắt lời:

- Anh để tôi nói hết. Con tôi nó hiền quá, nó không giống như tôi được. Tôi thương nó bao nhiêu, ngày tôi gả nó cho con anh chị, tôi chỉ đề nghị nhà anh chị yêu thương nó, thằng Vinh đừng bạo lực với nó. Mà anh chị nhìn coi, tay của nó tới bữa nay vẫn còn vết hằn, thằng con khốn nạn của anh chị làm gì con gái tôi, hả?

Mẹ tôi cầm tay tôi lên, vén tay áo khoác tôi lên trưng ra cho mọi người nhìn thấy, qua bốn, năm ngày rồi mà vết đó vẫn còn mờ mờ. Màn độc thoại của mẹ vẫn chưa hết, giọng mẹ từ nhỏ đến lớn, bây giờ chuyển qua run run. Ai nấy trong nhà chồng đều im lặng, chắc vì họ xấu hổ, còn tôi thì sợ. Tôi bắt đầu thấy đau nhói, mẹ tôi nói tới đâu, từng vết thương của tôi lại như bị vạch ra mà sát muối lên tới đó, đứa con gái nhu nhược lại chỉ biết giật giật tay mẹ mình như can ngăn mà mặt thì cứ cúi xuống, nước mắt như mưa.

Lúc này vẻ mặt bà nội cũng không bình tĩnh được rồi:

- Thôi, mẹ Dung bớt giận, có gì từ từ nói, chuyện đâu còn có đó mà.

Mẹ tôi cười khẩy:

- Dạ, con xin lỗi bác, bác cũng có con, nhưng bác may mắn có được nhiều con. Còn con, con chỉ có một đứa, mà nó là con gái, nó không may mắn có được tình thương đầy đủ, con có bao nhiêu thì con cho nó hết. Chẳng lẽ cháu của nhà bác là vàng còn con của con là rác sao? Tại sao lại đối xử với nó như vậy? Chị sui, tôi nói cho chị biết, nhà tôi không giàu như nhà chị, nhưng nếu con tôi nó thương một thằng khố rách áo ôm tôi cũng gả, nếu nhà ba má chồng nó nghèo rồi con tôi phải hầu hạ, thì tôi sẽ bỏ tiền ra mướn người ở để phục vụ cho nhà chồng nó, chứ chị đừng có tưởng như nhà chị là sướng, nhà chị sướng thì con tôi nó đâu có phát điên lên, quằn quại trong bệnh viện, đập đầu vô tường tưởng chết tới nơi? Ai là mẹ rồi cũng biết cảm giác thương con mình, nhìn con mình tôi đau lòng lắm, nhưng bác sĩ nói con tôi đang bị sốc nên tôi không dám làm nó buồn. Tôi còn chưa biết chuyện nó gây với thằng Vinh là chuyện gì, nó cứ chối đây đẩy, nhưng sau khi con tôi đập đầu vào tường, tự rút ống nước biển đến vỡ cả ven tay, phải chích thuốc an thần thì tôi mới biết. Tôi lượm cái điện thoại của nómở lên, chồng nó ngủ với đứa khác khi nó đang không biết sống chết thế nào. Nhìn mặt thằng con anh chị bây giờ, tôi chỉ muốn đập nát mặt nó. Ngày nó qua nhà tôi, nó hứa gì với con tôi, nhà tôi không có ép nó phải cưới con tôi mà. Giờ tôi nói thẳng, ở đây anh chị không quan tâm con tôi đủ, không yêu thương đủ nên tôi xin đem con tôi về, vì anh chị trầu cau qua hỏi con tôi đàng hoàng nên hôm nay tôi mới phải qua tận đây để xin con mình về đàng hoàng, thế thôi!

Vinh cúi mặt lên tiếng:

- Mẹ, con xin lỗi.

Mẹ tôi nghe tiếng anh thì điên tiết, quát lên:

- Mày đừng có xin lỗi tao, mà mày cũng đừng xin lỗi con tao. Nay tao xin đem con tao về, tao không thể để nó ở đây được nữa, vì có ngày tao sợ tao phải qua đây hốt xác nó về.

Mẹ tôi quẹt nước mắt, quay qua xin lỗi bà nội chồng vì đã làm phiền bà, sau đó nói dứt khoát:

- Tôi không cần anh chị cho phép hay không, giờ tôi sẽ dẫn con tôi về. Đây là chuyện của nó với nhà chồng, còn chuyện nó với chồng nó tính sau. Giờ con tôi cần nghỉ dưỡng, cho dù có ly dị thì tôi cũng không phản đối.

Ba Vinh xấu hổ lắm, nhưng vẫn phải lên tiếng:

- Chị sui, giờ tôi biết chị đang tức giận, nhà tôi rất xin lỗi. Nhưng thiệt tình là nhà không biết Dung nó bị nặng, hết sức xin lỗi chị và Dung. Bây giờ tôi cũng không phản đối chuyện Dung về nhà mẹ đẻ, nhưng chuyện vợ chồng nó, mong chị tôn trọng ý kiến hai đứa. Nếu hai đứa nó còn yêu thương nhau, mong chị đừng phản đối.

Tôi chỉ nghe nãy giờ, nước mắt cứ chảy ra một cách vô thức. Dường như mọi người đang nói về chuyện của ai chứ không phải chuyện của tôi. Mọi chuyện đã đi xa quá rồi. Vinh thì đứng chết trân, cả nhà ai cũng bàng hoàng trước sự nóng giận của mẹ, còn má chồng thì gần như tàng hình. Chắc bà cảm thấy nhục nhã lắm?

- Dung, con lên lầu lấy đồ đi con. Rồi mẹ con mình về, taxi đang đợi.

- Dạ.

Tôi nặng nề vác cái xác nhu nhược đứng dậy, bước những bước chân lầm lũi ra khỏi cuộc cãi vã mà mình là nhân vật chính, từ nãy giờ tôi không nói tiếng nào. Tôi bước lên lầu để lấy đồ về nhà với mẹ. Điều tôi mong muốn là về nhà với mẹ, vậy mà bây giờ sao lại đau lòng quá, tôi cảm thấy có lỗi với mẹ, chỉ như vậy thôi. Còn với Vinh và nơi này, tôi cũng không muốn quay trở lại nữa. Bé Vy chạy theo dẫn tôi lên, con bé dọn đồ phụ tôi, mắt cũng đỏ hoe.

- Chị đi chừng nào về?

- Chị không biết nữa.

Nó lấy tay chùi nước mắt cho tôi, ánh mắt đầy đồng cảm. Tôi vừa mở tủ lấy đồ, ba má chồng cũng đã làm kiếng mới, mua ti vi mới... tôi vừa xếp đồ vừa ngoái nhìn căn phòng này. Có khi đây là lần cuối cùng tôi nở đây.

Vinh bước lên, đứng ngay cửa phòng. Bé Vy thấy anh lên thì bước ra để anh và tôi nói chuyện. Tôi biết thôi chứ cũng không buồn hỏi gì, người cần được hỏi han là tôi chứ không phải tôi là người phải hỏi. Vinh ngượng ngùng đến ngập ngừng, anh đứng đó một chút đi vô ghế ngồi.

- Em…

- Anh đừng nói gì hết…

- Anh xin lỗi.

- Ừ.

Tôi móc điện thoại ra, có một điều tôi cần xác nhận, tôi mở tin nhắn của bà Chi và đưa cho Vinh...

- Thiệt không anh Vinh?

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, anh chỉ gật đầu. Tim tôi tan nát, cười chua chát, nước mắt nước mũi mặn hết cả mặt.

- Nếu đó là một con đĩ thì em còn thấy dễ chịu hơn.

Nói xong tôi đứng dậy, bước ra ngoài. Vinh đứng bật dậy, định chộp lấy tay tôi. Tôi chỉ cười như kẻ vô hồn:

- Lần trước vẫn chưa lành, anh đừng làm em đau nữa.

Rồi tôi cầm giỏ đồ xuống nhà, thưa bà nội, thưa ba má chồng, thưa chị Vân, chào bé Vy, tôi đi.

Vinh ở trên lầu luôn không thấy xuống, ba má chồng thì ngồi đó như tượng. Chỉ có bà nội là lên tiếng:

- Xin lỗi mẹ Dung với Dung, để bác sẽ nói chuyện lại với nhà nó, bây giờ mong hai mẹ con bớt giận.

- Dạ, con chào bác.

Tôi cúi mặt chào rồi đi ra. Chưa ra tới cửa mẹ lại quay ngược vô trong, mẹ trả lại 5 triệu mà má chồng tôi đưa hôm bữa, tiền đó tôi vẫn giữ, vậy mà mẹ lại lấy tiền của mẹ trả.

- Khi bị bệnh, người ta chỉ cần người thân bên cạnh, chăm sóc, tiền không mua được mấy cái đó. Tiền này tôi gửi lại anh chị.

Mẹ làm tình hình căng lại càng căng, kiểu như tát vô mặt ba má chồng một cái vậy. Tôi mệt mỏi không tả, đau lòng nên không phản ứng. Hai mẹ con lên taxi ngồi về nhà. Tôi thì giống như cái xác không hồn trong trạng thái được cài đặt mặc định: khóc.

- Con xin lỗi!

- Nếu như cái cô nằm chung phòng không nói lại với mẹ thì sao hả con?

- …

- Cái nhà đó, họ không có thương con, tại sao con phải vừa chịu đựng vừa nói tốt cho họ. Ngay cả thằng chồng của con cũng vậy. Sao con ngu quá vậy Dung? Nếu mẹ không biết thì sao hả con? Tao nghe mà nóng hết cả mặt!

- Con biết rồi, là tại con ngu mà.

- Mẹ không muốn quản luôn chuyện của con, nhưng mẹ nghĩ con nên thôi nó đi. Chồng như vậy, mày không có sướng hơn, lúc theo đuổi thì sao cũng được, lúc cưới xong là lộ rõ bộ mặt của nó ra, nãy mày nhìn thấy cái mặt của nó không? Về sống với mẹ!

- Con cũng nghĩ vậy. Giờ con không nghĩ được gì nhiều, con chỉ nghĩ sẽ thôi. Tới 30 tuổi, con sẽ xin một đứa con nuôi để sau này nó còn thờ cúng cho con.

- Vậy tốt!

- Nhưng mẹ đừng nói đi nói lại chuyện này với con nữa, con năn nỉ mẹ đó, con mệt mỏi lắm rồi.

- Ừ, mẹ hứa.

- Cảm ơn mẹ.

- Nín đi, lát về nhà rồi nghỉ ngơi cho khỏe, xong xin nghỉ làm ở đó luôn đi.

- Lại phải ở nhờ nhà mẹ.

- Táng mày một bạt tai bây giờ, ở nhờ hả? Đồ ngu, mẹ đang bực đừng có chọc mẹ. Đừng để vừa bị bệnh mà còn bị đòn.

- Giờ mẹ có đánh thêm chắc con cũng không thấy đau.

Nói xong tôi ngả đầu ra sau ghế, thở dài mệt mỏi.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 43

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Oan gia ngõ hẹp

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 31


Tang Thụ Nương Nương

Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ

Số chương: 10


Blue - Neleta

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 191


Em Chính Là Người Tôi Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 31