Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 43

Chương trước: Quyển 2 - Chương 42



Xe về tới nhà, tôi có cảm giác như đứa trẻ đi chơi xa về được nhà, vừa mừng vừa lưu luyến chuyến đi sao kết thúc quá sớm. Tôi uể oải xách giỏ đồ lên phòng, xong bước ra phòng thờ, đốt nhang cho ông bà… Tôi hỏi trong tâm trí “con về ở đây luôn nghe ngoại?”, nhìn lên bàn thờ, mặt ngoại hiền quá. Tôi lại quỳ phịch xuống, rồi khóc.

Cứ như vậy, tôi chẳng nghĩ được gì nhiều ngoài mấy cái ý nghĩ quái quỷ. Tại sao mọi chuyện lại như vầy? Tôi có lỗi gì không? Tại sao lại bị đối xử như vậy? Tại sao Vinh không cản tôi, sao anh ấy không xin lỗi?… Nghĩ rồi lại khóc, khóc rồi lại nghĩ. Chắc mẹ cũng hiểu cho tâm trạng nên cũng không thấy kêu réo gì, ngoài chuyện tới giờ thì kêu ăn và bắt uống thuốc. Đến ngày thứ hai, tôi gọi lên chỗ làm báo đã xuất viện và xin nghỉ thêm hai ngày nữa sẽ đi làm, tôi soạn sẵn luôn cái đơn nghỉ việc. Rồi lại khóc, lại nghĩ, giọng tôi khàn đặc… Đến trưa thì Vinh gọi, hai ngày rồi mới gọi. Tôi lại quẹt nước mắt, chán nhưng vẫn phải bắt máy, tôi không việc gì phải trốn tránh cả.

- Alo?

- Em bớt bệnh chưa?

- Cám ơn anh, em khỏe rồi, bác sĩ mới cho xuất viện.

- Anh muốn qua thăm em mà không biết làm sao.

- Thôi, đừng qua, em không muốn gặp anh. Để chừng nào cảm thấy thoải mái và khỏe hẳn thì mình nói chuyện.

- Ừ.

- Trong thời gian này anh cũng đừng nhắn hay gọi em.

- Tại sao vậy?

- Vì em muốn được yên tĩnh. Mấy hôm nay anh đối với em ra sao thì bây giờ cũng y như vậy đi.

- Anh biết anh sai rồi.

- Em ngủ đây. Chào anh. Nếu anh còn nhắn tin hay gọi em em sẽ đổi số điện thoại. Chừng nào em cần nói chuyện em sẽ tự gọi anh.

- Em có cần phải tuyệt tình vậy không em?

- Em không biết như vậy là tuyệt tình hay gì, nhưng mà bây giờ em không thích nói chuyện với anh, cũng đừng gọi em trên YM nữa.

- Sao em không chửi anh đi?

- Em không muốn mất công phải chửi, phải giải thích hay nghe giải thích. Tại anh đã không tin em, không quan tâm tới em. Giờ em cần thời gian suy nghĩ cho bản thân em. Thôi em tắt máy đây.

Nói tới đó tôi lại tắt máy. Giờ ngẫm lại, có khi Tiên nói đúng, cưới rồi mới lộ hết mấy cái xấu ra. Vinh quá vô tâm và gia trưởng, còn tôi thì quá ngu, quá nhu nhược. Nước mắt lại chảy, lại tức tối, sao Vinh không xin lỗi tôi? Có phải tôi nên nghe theo mẹ, ly dị đi cho rồi, giải thoát cho tôi, giải thoát cho Vinh, lúc đó anh muốn đi với bao nhiêu con, làm gì cũng được. Nhưng rõ ràng không phải nghe theo mẹ, đó cũng là suy nghĩ của tôi mà, không phải tôi muốn buông bỏ sao? Bây giờ tôi khóc hoài cũng không được tích sự gì, tôi buồn bã miết cũng không được tích sự gì, có khi ông trời lại muốn tôi phải giống như mẹ, không mắc nợ đàn ông thì sao? Có phải do ngày trước người tốt thì tôi phụ, bây giờ gặp người phụ lại mình, đó chính là nhân quả. Đáng đời cho tôi! Tha thứ thì tôi không hề nghĩ tới. Tha thứ kiểu gì được chứ? Thôi, cuộc dạo chơi hôn nhân tới đây kết thúc, chia tay sớm bớt đau khổ… Bây giờ không chia tay tôi cũng không biết làm gì, không lẽ cứ bạc nhược rồi khóc lóc đau khổ ngày này qua ngày khác, chuyện chưa giải quyết được cứ ì ra đó. Tôi quá thất vọng về bản thân mình, trải qua bao nhiêu biến cố vậy mà cứ mãi là đứa yếu hèn, nhút nhát.

Bây giờ là 1 giờ 5 phút, tôi lại lôi cô bạn nhật ký của mình ra, viết viết viết… kể lể hết tất cả những gì tôi đã và đang trải qua, tôi đặt một đống câu hỏi cho cô ấy về những chuyện sẽ xảy ra. Rồi tới đoạn cuối của trang nhật ký, tôi viết: “Tôi thật sự rất giận dữ và đang muốn ly dị”. Tôi đóng nhật ký lại, chạy vô toilet, nhìn thẳng mình trong gương. Tôi nhìn thấy vẻ mặt hốc hác, ốm yếu và tiều tụy của mình, mắt tôi nay không thâm mà sưng húp và đỏ quạnh. Tôi nghĩ, phụ nữ là để được yêu thương, không được thì bỏ đi, đừng hành hạ bản thân nữa. Tôi mệt mỏi và chán cuộc đời này quá, liệu lúc tôi nói ly dị, lỡ Vinh năn nỉ rồi tôi lại mềm lòng thì sao? Trời ơi, làm sao mới có thể quyết đoán và mạnh mẽ được bây giờ?

Tôi cố gắng cố gắng không được gục ngã, không được yếu lòng. Sao ngày xưa tôi nói bỏ con là bỏ, nói bỏ Thái là bỏ, sao tôi làm được? Tôi yêu anh nhiều đến nỗi tưởng đã chết đi luôn mà còn dứt được, sao bây giờ lại không làm được vậy? Tôi không có quyền làm tổn thương bản thân tôi nữa, Vinh cũng không có quyền đó. Không quan tâm tới tôi thì tôi bỏ luôn. Tôi mò lên mạng, tìm đọc bao nhiêu là topic về tâm sự những nỗi khổ làm dâu, về việc uất ức ra sao khi bị chồng phản bội, đỉnh điểm là bị chồng đánh mà phải chịu đựng, nhẫn nhịn. Trường hợp của tôi xem ra còn nhẹ, nhưng không thể cứ so sánh với những trường hợp như vậy, tôi là tôi, hôm nay tôi còn được mẹ may mắn bảo vệ, nếu mọi chuyện cứ trôi qua khi tôi im lặng thì có ngày tôi cũng sẽ như các chị em kia… Tôi không muốn hối hận vì quá bi lụy, quá yếu lòng, tôi cũng chẳng mang suy nghĩ ăn chả ăn nem gì hết. Đơn giản tôi không muốn gặp, không muốn nhìn thấy, không muốn nằm chung giường với Vinh, không muốn nghe những lời nói đâu đâu của má chồng, không muốn bị mấy con điên làm phiền nữa.

Ý chí dâng cao, tôi bấm điện thoại gọi cho Vinh.

- Anh nghe!

- Em có chuyện muốn nói.

- Anh qua nhà nha, em suy nghĩ xong rồi hả?

- Không cần qua nhà, nói giờ luôn!

- Ừ, vậy em nói đi!

- Em muốn ly dị.

- Cái gì? Bớt giỡn đi em! Anh không đồng ý đâu, chuyện em với anh chưa tới mức đó.

- Vậy anh nghĩ phải thế nào thì mới tới mức đó hả anh? Đợi ngày nào đó người tình của anh tìm tới, nói đã mang thai con của anh thì em mới phải ly dị để cho con cô ta danh phận sao? Anh không đồng ý thì em sẽ ly dị một mình. Vậy nha!

Tôi tắt máy, cầm điện thoại mà cảm thấy hơi run run, thở mạnh, có phải mình đã hấp tấp quá không? Chuyện này đáng lẽ cần có thời gian suy nghĩ mới phải chứ? Chuyện đã lỡ nói ra rồi, tôi không phải nói để làm màu, để nhõng nhẽo hay giận dỗi. Đơn giản đó là biện pháp tôi cảm thấy cần lúc này. Nghe giọng của Vinh, dường như anh nghĩ tôi đang giỡn, nói chuyện ráo hoảnh, không thấy có vẻ hối hận hay biết lỗi. Với những gì đã trải qua, tôi buồn khi đi tới quyết định này lắm chứ, nhưng tôi chưa biết phải đối mặt như thế nào nếu không chấm dứt. Tôi cũng biết là đã làm kinh động đến cha mẹ, ông bà, đùng một cái đòi ly dị, nghĩ tới phản ứng của má Vinh là đã thấy ớn rồi. Nhưng kệ, tới đâu hay tới đó!

Tôi nằm xuống giường, không mệt lắm nhưng tôi lười không muốn làm gì, chỉ muốn ở một mình nên cứ ăn xong thì ru rú trong phòng. Nằm một hồi tôi cũng lim dim, đang ngủ ngon thì nghe gõ cửa phòng, rồi cô Hà gọi:

- Dung ơi, thằng Vinh nó qua tìm con kìa, có mở cửa cho nó không?

Tôi lớ ngớ giật mình, mới lim dim được tầm 20 phút mà.

- Mẹ con chưa về phải không cô?

- Ừ, mới 4 giờ, chưa về? Rồi giờ cô mở cửa hay nói con không có nhà?

- Thôi cô cứ cho ảnh vô đi!

Tôi cô gắng giả bộ trầm tĩnh và không xúc động, vẫn nằm đó. Một lát sau, Vinh chạy xộc vô phòng như một cơn bão, anh ngồi ngay góc giường thở hổn hển:

- Em nói ly dị hả? Ai cho em nói như vậy?

- Bây giờ em không chờ anh cho hay không cho phép nữa, em thấy mệt mỏi với anh rồi.

- Lỗi của anh thì anh nhận. Anh sai khi vô tâm với em, nhưng điều đó không phải lý do để ly hôn.

- Vậy điều gì mới là lý do?

- Không còn thương nhau nữa.

- Ừ, vậy em không thương anh nữa. Em sẽ giải thoát cho anh, muốn đi với ai, muốn làm gì thì làm.

- Em đừng có nói chuyện với anh như vậy.

- Giờ anh không có quyền bắt em phải nói với anh như thế nào đâu. Sau tất cả, chính anh đã tập cho mấy con bồ cũ của anh nói chuyện với em cũng theo kiểu đó.

- Chi không phải bồ cũ của anh. Và Chi lớn tuổi hơn em.

- Ừ, thì sao? Thái cũng lớn tuổi hơn anh, vậy anh đã gọi người ta như thế nào? Em thích kêu là nó đó thì sao? Mà nó là bồ anh hay người tình cũ gì em không cần biết. Nói chung, giờ ly dị đi, đừng gây nhau nữa.

- Anh không đồng ý.

- Kệ anh!

Anh nắm tay tôi, rồi ôm mặt tôi.

- Anh không muốn ly dị, anh không muốn mất em.

- Ha, anh không muốn, anh không muốn… Đàn ông các anh ai cũng vậy hay chỉ có anh là như vậy? Tàn nhẫn vừa vừa thôi, anh bỏ em trong cơn thập tử nhất sinh mà đi đàn đúm với con khác, anh không tỏ vẻ biết lỗi, vẫn khinh khỉnh khó chịu ngày em xuất viện. Giọt nước đã tràn ly rồi, em không có trách nhiệm phải hốt lại những thứ mà anh đã đạp đổ. Giờ em không tin anh, em sợ anh sẽ đánh em, em sợ cả bạn bè của anh, em không muốn sống với anh thêm một ngày nào nữa. Giải thoát cho nhau đi khi anh còn coi trọng bạn anh hơn em, bạn gái cũ, người tình cũ của anh hơn em.

- Em không còn thương anh thiệt sao?

- Đừng hỏi em mấy câu tào lao, anh về mà tự hỏi lại lương tâm của mình. Cô dâu về nhà chồng mới chưa được một năm như em, anh nhìn em hôm nay có phải là đang hạnh phúc hay không? Anh hứa gì với em, với mẹ em?

- Giờ em lại trách anh không phải thằng chồng tốt hả?

- Ừ, anh là thằng chồng tồi, em phải chịu đựng anh. Em đã nghĩ rằng gặp em anh sẽ xin lỗi, sẽ giải thích có lý, có lẽ chứ không phải nói chuyện kiểu khô khan phân tích đúng sai với em. Vậy anh nói đi, em sai chỗ nào mà phải chịu mọi đau khổ? Anh thậm chí không quan tâm tới cơn đau của em? Còn má anh, má anh cũng coi em là cái gai, là người dưng, cái xui xẻo của nhà anh.

- …

- Anh không nói được, là vì anh sĩ diện với em, anh vẫn chưa xin lỗi em, ngày trước khi cưới, anh đâu có như vậy. Anh nói, nếu bỏ anh em sẽ hối hận, bây giờ em mới hiểu và thấy hối hận. Nếu duy trì cuộc sống gia đình không có đủ sự quan tâm chia sẻ thì đó mới cần hối hận. Em không đủ mạnh mẽ để chịu đựng thêm anh nữa. Giải thoát cho em đi.

- Em mệt mỏi tới vậy thiệt sao Dung?

- Ừ, khi anh gần chết mà không có người yêu thương nhất bên cạnh, anh sẽ hiểu nó mệt mỏi và tuyệt vọng tới cỡ nào.

- Hay em nằng nặc đòi ly dị để em thoải mái trong chuyện trai gái.

Tôi tức điên lên, gồng sức tát cho anh một bạt tai, bạt tai thứ hai của tôi.

- Em không phải loại người gây với chồng là đi tìm thằng khác, em không lăng loàn, không phải hàng đĩ điếm. Ngày xưa em lỡ dại, tới với anh khi không còn trong trắng, nhưng em không phải thứ đàn bà hư. Em tưởng anh chấp nhận, vị tha khi yêu em, nhưng mà anh chưa hề tin em. Đơn giản bây giờ chuyện em với anh không cứu được nữa, anh đã quá thay đổi rồi!

Tôi bắt đầu khóc, tôi không ngờ chồng mình đi ăn nằm với con khác giờ còn dám quay ra nghi ngờ tôi. Thật khốn nạn!

- Cho anh thời gian.

- Thời gian gì?

- Suy nghĩ.

- Không cần, anh đã không còn thương, không quan tâm, lại không tin tưởng. Anh cần thời gian làm gì nữa?

- Anh thương em mà.

- Dối trá. Anh bớt khốn nạn một chút đi. Anh coi lại thái độ của mình đi. Để em nói cho anh biết, từ lúc em nằm viện mà không có anh em đã nghĩ tới chuyện ly dị rồi. Lúc nãy gọi điện cho anh em vẫn còn một chút băn khoăn, nhưng khi gặp em thấy anh trơ trẽn quá, em thấy chưa bao giờ em hành động đúng như vậy.

- Chửi đi nếu em cảm thấy thoải mái, rồi rút lại chuyện ly dị. Anh không bao giờ đồng ý, có chết anh cũng không đồng ý. Em là vợ của anh. Em là của anh!

Tôi điên lên, gào khóc ầm ĩ, lòng ấm ức không thể tả, đã tự nhủ bản thân là không được khóc mà cứ như vậy. Giờ anh không đồng ý ly dị, còn muốn trói buộc tôi suốt đời, thật đáng sợ và khốn nạn.

- Anh về đi!

- Em có làm gì đi nữa anh cũng không ly dị, anh sẽ đem em về bên anh!

- Về đi! Về đi!

Tôi bắt đầu quát tháo, tôi muốn phát điên lên, vậy mà anh còn dám ôm tôi. Tôi đẩy ra nhưng không chống lại được sức ghì của anh… tôi buồn nôn với cái vòng tay đã ôm con khác này.

- Đừng đụng vô người tôi, anh buông ra! Đừng dùng những hành động rẻ tiền này làm tôi mềm yếu nữa.

Vinh ôm rồi còn hôn tôi, anh định giở trò cũ nhưng tôi vùng được ra ngoài, chạy đến cửa, tôi mở cửa.

- Anh về đi. Khi tôi ký xong đơn ly hôn sẽ gửi cho anh!

- Ai cho em dám xưng tôi với anh?

- Về, giờ tôi không quan tâm anh là ai, không chồng vợ gì hết, đừng có giở giọng gia trưởng ngay nhà tôi. ĐI VỀ!

Vinh nóng máu, mặt đỏ bừng bất lực, nhưng anh không dám làm gì tôi. Anh ra ngoài rồi, tôi đóng cửa cái rầm, xong ngồi bệt xuống thở. Tôi tự thấy mình sao lại dũng cảm quá, không thể tin mình có thể xử sự như vậy chỉ sau có mấy ngày. Quẹt nước mắt, tôi hứa với lòng, “anh sẽ hối hận vì cứ mãi làm tôi đau như vậy”. Nhưng thực ra tôi không biết phải làm gì cả, vì tôi thương quá nên mới đau thôi, chứ tâm địa tôi không độc ác, lương tâm tôi cũng thuộc dạng sống đơn giản không hơn thua. Tôi là một kẻ yếu đuối suốt ngày hứa với lòng cái này cái kia, mỗi việc không được khóc cũng không làm được. Tôi lan man suy nghĩ, Vinh nói như vậy thì đúng là không dễ gì mà dứt ra được, kiểu này còn lâu mới ly dị. Nhưng nghĩ lại cũng thấy đáng sợ thiệt, lỡ anh đồng ý thật thì chắc tôi nhồi máu cơ tim mà đột tử luôn quá!

Thôi thì tranh thủ thời gian xa nhau này, suy nghĩ về tất cả, phải tìm quên những nỗi đau bằng những hành động có ích cho bản thân. Nghĩ thì hay, nói cũng hay, nhưng quan trọng có làm được không, trong khi vừa gây nhau xong ngồi run đây thì còn làm được cái gì ra hồn nữa chứ.

Tôi cố trấn an tinh thần, rồi nghĩ trước mắt cứ như vậy mà phát huy là được. Biết là Vinh không bỏ cuộc đâu, tôi biết tính anh lắm. Tôi nằm ngủ một giấc, chiều rủ Tiên qua nhà chơi, ở nhà một mình riết, tôi sắp lú tới nơi rồi, mới có hai ngày mà tưởng như hai tháng. Chiều, cơm nước xong, lát sau con bạn điên đó chạy qua, mua bánh trái tùm lum.

- Giờ tao mới nói chuyện với mày.

- Ừ.

- Tao sắp ly dị rồi.

- Cái gì?

- Ừ, tao nói thiệt.

- Chuyện gì?

- Âm ĩ từ bữa tao nằm viện rồi.

- Tao nghi rồi mà! Chuyện lớn lắm hay sao mà phải ly dị?

- Ừ, tao không chịu được nữa.

- Má biết không?

- Biết, mẹ cũng khuyên tao nên thôi ông Vinh.

- Trời đất ơi, giờ mày tính sao?

- Tao nói với ông Vinh là tao muốn ly dị rồi …

- Hả? Ổng nói sao?

- Ổng một mực không chịu, tao không hiểu nổi cái thái độ của ổng là vì cái gì? Tao chán quá.

- Mà chuyện gì tới nỗi?

- Thì bữa tao bị xém chết, mày với mẹ canh tao đó, ổng không tới luôn. Rồi sau đó con bồ cũ ổng nó nhắn tin nó nói nó đang ở với ổng, tao điên lên vật vã. Cô nằm chung phòng với tao biết, kể cho mẹ tao nghe, rồi chưa kể má chồng tao cũng đi nói xấu tao nữa. Mẹ biết hết. Nên khi tao xuất viện, mẹ đưa tao về nhà ông Vinh chửi tưng bừng, rồi đưa tao về nhà luôn nè!

- Má đúng là số một. Còn ai như mày, nhìn thấy chán. Mà bồ cũ là con Diễm hả?

- Không phải con Diễm, mà thôi, tao cũng không muốn nhắc tới nữa… Mệt óc!

- Giờ mày tính sao?

- Chưa biết, mẹ kêu tao xin nghỉ làm.

- Chỗ đang làm tốt mà, uổng vậy?

- Tao cũng thấy uổng, nhưng chắc xin nghỉ. Giờ tao chỉ thấy thương mẹ, sợ mẹ buồn. Tao già đầu còn để mẹ lo.

- Nhưng mà chuyện chính là mày với chồng mày, người lớn cũng biết tè le rồi, giờ làm sao? Nếu mà hết duyên nợ, không còn quan tâm thì thôi sớm đi! Khỏi lằng nhằng, tao nói thiệt! Không phải mẹ nào cũng lo cho con gái được như mẹ mày đâu!

- Thì đó, nhưng ông Vinh cương quyết không chịu.

- Mày ly hôn đơn phương đi, được mà!

- Để tao nghĩ lại.

- Hay là còn thương nên chưa dứt khoát hả?

- Không, tao sợ rồi.

- Nhưng nếu tao là mày, tao cứ ở nhà mình, ăn diện lên, không ly hôn cũng không tái hợp, cho thằng chồng nó chừa!

- Ý mày là sao?

- Thì cố gắng ăn cho mập, mày phải tròn thêm 5- 6 kí mới được. Rồi ăn diện lên, tự thưởng cho bản thân đi!

- Ừ, mày nói có lý, sao tao không nghĩ ra nhỉ? Nhưng mà ăn diện sao mới được mậy?

- Mày chỉ lo không có tiền thôi, thời buổi công nghệ thông tin, ngày ngày trên mạng cập nhật xu thế thời trang thế giới, click chuột vô thôi!

- Được không?

- Lúc đó mày đẹp hơn, hấp dẫn hơn thì nó sẽ quay ra hối hận! Nếu nó ngoại tình, cắm sừng mày mà mày ly dị thôi có phải đơn giản quá không?

- Như vậy là trả thù hả mậy?

- Không, chỉ là hưởng thụ thôi mà. Mày đã giải thoát mà chồng mày không chịu mà, chứ đâu phải tại mày.

- Vậy có phải tao thay đổi không?

- Ừ, về hình thức thì có, nhưng mày cứ sống đúng bản chất thì sợ gì.

- Ừ, vậy mày nghĩ tao nên làm gì trước?

- Cắt tóc, nhuộm tóc, rồi đổi gu ăn mặc. Mày cứ jeans với sơ mi mãi không thấy chán hả? Chứ tao là hơi bị chán rồi đó, là con gái có quá nhiều lựa chọn mà mày trung thành quá cũng không có gì đặc sắc.

- Bộ tao chán lắm hả? Sao bấy lâu nay mày không nói?

- Thì đó là phong cách của mày, rồi mày nói ông Thái, ông Vinh thương mày vì mày là mày chứ không phải về hình thức…

Tôi cảm thấy con bạn mình nói quá có lý, tại tôi cứng nhắc và nhàm chán cho nên mới bị chồng chán đi tìm con khác. Nghĩ lại, nhìn tôi thua cả bà Diễm lẫn bà Chi kia. Có khi cũng do mình một phần, không có gì đặc sắc mà quá tự tin! Thời buổi gì rồi còn nghĩ tốt gỗ hơn tốt nước sơn chứ?

- Giờ phải làm sao?

- Thì đó, mày làm đẹp và tận hưởng thành quả, vẫn đi làm, vẫn sống, là chính mày nhưng mày đẹp hơn. Đừng nghĩ là làm như vậy để trả thù hay làm trai thèm hay làm chồng mày ghen. Mày không phải tuýp người đó, tốt nhất đơn giản là hưởng thụ thôi!

- Ừ, để tao khoẻ rồi mày rảnh dắt tao đi làm mấy cái đó nghe.

- Ừ.

Rồi hai đứa ngồi ăn trái cây, con bạn toàn nói chuyện thời sự thế giới, né hỏi về chuyện Vinh để tránh làm tôi buồn. Vừa đi làm, vừa làm những việc như con Tiên vừa nói thì có khi không còn thời gian mà nghĩ tùm lum nữa.

- Có cái gì bonus thêm ngoài làm đẹp không mậy?

- Ừ thì đi coi phim, rảnh rảnh đi spa, đi du lịch.

- Tiền đâu mà đi dữ vậy mậy?

- Thì khi nào mày muốn làm cái này thì nhịn cái khác chứ?

- Ừ. Vậy đi.

- Vậy đi, tao về. Nhớ ăn uống cẩn thận, giữ gìn sức khoẻ dùm tao. Chơi hai đứa mà một đứa như trâu, một đứa như cọng bún thiu.

- Dạ, em biết rồi chị hai!

Tiên về, còn mỗi tôi với nồng nàn… xuống nhà với mẹ một chút coi có khai sáng được gì không? Bà mẹ dễ thương của tôi đang nằm võng, đọc đọc cái gì đó, hình như không phải báo. Tôi bước xuống ngồi trên cái ghế mẹ hay ngồi.

- Giờ làm sao cho mập mẹ?

- Chị Hà, chị Hà ơi, con Dung nó đói!

- Mẹ giỡn hoài. Con muốn mập, nay còn có 38kg, chắc ốm nhất trong lịch sử tồn tại rồi.

- Bữa nay thằng Vinh nó qua nói cái gì mà tự nhiên đòi mập? Nó chê ốm hả?

- Cô Hà cái gì cũng nói cho mẹ nghe hết hả?

- Ừ, người ta là quản gia mà còn không giấu tui cái gì. Chứ không phải như chị, chị là con mà toàn bênh người ngoài, giấu đủ thứ chuyện.

- Con xin lỗi rồi mà.

- Ừ, mai giờ chiều mẹ về chở đi thầy thuốc xin thuốc bắc, uống thuốc bắc đi cho tốt, chứ uống thuốc tây hoài hư não. Não mày dạo này cũng hết nhăn rồi, thấy không có được khôn.

- Mẹ, chửi con hoài.

- Thèm ăn cái gì không? Mẹ nói cô Hà nấu cho mà ăn, ăn bù mấy bữa trong bệnh viện đi. Nhưng xuống đây để hỏi chuyện làm sao để mập thôi hà?

- Con muốn mập với muốn khoẻ nữa.

- Ừ giỏi, bớt nghĩ tới mấy chuyện tào lao đi là từ từ sẽ khoẻ ra thôi.

- Còn mẹ, chắc mẹ giải quyết chuyện con bữa giờ cũng mệt lắm rồi. Con hứa con sẽ cố gắng không làm cho mẹ buồn lo nữa đâu.

- Ừ, cám ơn, nói gì thì nói mẹ không bao giờ bắt ép chuyện yêu đương, chửi thì chửi, tức thì chửi nhưng hễ mà con thương thì mẹ không bao giờ cản. Nhưng cái thằng đó, gặp mẹ mẹ dọng nó mấy cái rồi bắt nó quỳ xin lỗi mày mới bỏ qua được.

- Con không nghĩ tới nữa, mà tự nhiên mẹ lại nói như vậy?

- Vì mẹ từng trải qua, mẹ biết là không phải muốn bỏ thì bỏ được. Ngày xưa ba mày đi theo con khác, cộng với nhà nội mày cũng tàn nhẫn lắm nên mẹ mới dứt, không thì mẹ cứ đu theo, hung dữ, bản lĩnh nhưng cũng luỵ lắm. Nên mẹ mới nói con vậy, nếu nó nhất thời ngu dốt hay gì đó, mà nó còn thương con, con thương nó thì hãy cố gắng thay đổi nó. Chuyện vợ chồng phải có đủ duyên nợ, nên muốn dứt thì phải hết duyên hết nợ mới dứt.

- Thôi, con không nghĩ tới nữa, con cảm thấy không đáng.

- Cái đó tuỳ con thôi. Nhưng kiểu gì mẹ cũng phải đánh nó rồi mới tính tiếp, mẹ hứa.

- Giờ mẹ có giết ảnh cũng được, con ghét rồi.

- Cái miệng thì vậy thôi, mẹ biết hết. Giờ cứ ở đây đi đã, muốn khoẻ, muốn mập thì phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng…

Mẹ nằm nói chuyện với tôi mà không thèm nhìn, một chân bỏ xuống đất đưa đưa, nhìn có vẻ thả lỏng lắm. Không hiểu sao tôi lại thấy thương mẹ ghê gớm.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 44

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nô Tình Kiếm Thủ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 49


Phi Thiên

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 150


Kiếm Vương Triều

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 350


Ngoài Ý Muốn Đã Yêu Lại Rồi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Sát Phá Lang - Priest

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 128