Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 44
Chương trước: Quyển 2 - Chương 43
Tâm sự với mẹ xong, tôi nhẹ lòng lần hai. Tôi biết ơn vì mẹ luôn nói thẳng vào tim đen của tôi nhưng vẫn hết sức gần gũi và dễ chịu, cảm thấy quá hồng phúc khi được làm con của mẹ. Cho nên từ bây giờ tôi phải mạnh mẽ, vì tôi là con của mẹ, tôi không có cha thì tôi phải giống mẹ: quyết đoán, bản lĩnh và không luỵ đàn ông - kể cả người tôi yêu nhất.
Tôi lại lôi nhật ký ra, khi tôi đang lật, lật thì những trang nhật ký của những ngày sắp đám hỏi cho đến những ngày sắp cưới, cả cuộc gặp của Vinh với Diễm, tôi nổi máu lên xé toạc hết mấy trang, tôi vò nát và quẳng vô thùng rác. Tim tôi thắt lại, sực nhớ ra đây không phải lần đầu tiên Vinh làm tôi đau, đã là lần thứ ba rồi, từ tinh thần đến thể xác, mỗi lần như vậy nỗi đau lại càng lớn hơn… Tôi nghĩ tới đây mà thốc giọng thấy nóng bừng, khô ran, tôi giận run người. Cớ làm sao mà tôi cứ phải chịu đựng như vậy chứ? Vì cái gì, rốt cục là vì ai mà Vinh lại đối với tôi như vậy? Những người ngoài tôi và anh, những lời cay độc, tôi giả mù giả điếc bỏ qua hết, tôi luôn tin anh, tôn trọng anh trong mọi hoàn cảnh. Nên giờ tôi cảm thấy nản và buồn hết sức, suy cho cùng cũng chỉ là do Vinh, là do anh ấy không tin tôi, anh ấy làm tổn thương tôi, đã vậy còn không biết lỗi của mình.
Cảm xúc tôi lẫn lộn, mắt lại cay và nóng nhưng rồi tôi lắc lắc đầu mấy cái tự trấn tĩnh mình. Tôi là ai? Tôi là Dung, là con của mẹ và tôi vừa hứa phải mạnh mẽ, không được khóc, vì Vinh không đáng để tôi rơi nước mắt. Hãy để cơn giận được lấp đầy với những hành động làm cho bản thân tốt hơn, rồi tới đâu thì tới. Vinh muốn lấp liếm những lỗi lầm và rồi lợi dụng sự yếu đuối mềm lòng của tôi, anh nghĩ những cái ôm những cái hôn của anh sẽ làm cho tôi sà vào lòng anh một lần nữa sao? Quên đi! Mẹ nói đúng, với cái lỗi của anh, đáng lẽ anh phải quỳ dưới chân tôi thì cơ may tôi mới suy nghĩ lại.
Tôi viết, những dòng nhật ký đầy quyết tâm, vì tôi giận dữ, vì tôi buồn mà không hiểu hết lý do chuyện buồn đó, nhưng vốn tôi cũng không muốn tìm hiểu. Tôi muốn buông bỏ để tôi lại sống cho tôi, cho những ngày tháng tươi đẹp, có chồng cũng như không. Thật may mắn vì có mẹ, có nhà, vấn đề kinh tế không quá eo hẹp, có bạn có bè… Tôi còn may mắn hơn cả khối người phụ nữ. Giờ nhật ký của tôi, tôi sẽ toàn viết những chuyện vui, sẽ không còn chuyện buồn nữa. Tôi sẽ cho Vinh một tuần, nếu anh xin lỗi thì tôi sẽ suy nghĩ coi sao, còn không thì tôi sẽ viết đơn xin ly hôn. Nghỉ thêm ngày mai, ngày mốt trở lại công việc, tôi sẽ xin nghỉ ở đó và tìm chỗ khác, nếu lỡ có thất nghiệp thì lại ăn bám mẹ vậy.
Đóng nhật ký, nước mắt tôi đã chảy lã chã tự khi nào không biết. Cố gắng không buồn nhưng cứ nghĩ tới những chuyện vừa qua thì không thể nào mà không khóc cho được, tập mạnh mẽ không có nghĩa là đánh mất sự yếu đuối vốn có. Tôi hít hà, tặc lưỡi chán ngán. Chỉ mong sao mình bớt nhu nhược và yếu lòng. Rửa mặt, lại nhìn vô kiếng, xương quai xanh thõm sâu đến nỗi mà có khi đổ nước vô nuôi mỗi bên một con cá vàng còn được. Kiểu này phải lên kế hoạch tăng cân ngay thôi. Vinh lại gọi, tôi tắt máy, như vậy cả bảy, tám cuộc không được thì anh mới nhắn tin.
“Em ăn uống ngủ nghỉ cho khoẻ, rồi suy nghĩ lại. Hôn nhân là chuyện chung, không phải chuyện riêng em mà em có quyền muốn ly dị thì được.”
“Rồi sao?”
“Thì anh nói vậy đó. Anh biết em còn giận, còn giận là còn thương. Em có lên mặt, lớn tiếng và đánh anh, anh bỏ qua hết.”
“Còn không thì sao?”
“Em coi lại cách nói chuyện với anh đi. Em giận thì anh nhu chứ đừng để anh giận luôn, tới lúc đó thì mệt.”
“Anh có giỏi thì giận lại đi, càng tốt, càng dễ chia tay. Giờ tôi có cần anh đâu, anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng. Mai tôi sẽ xin nghỉ làm, tôi không thích dính líu tới anh nữa. Anh thật trơ trẽn, chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra là có ngày anh lại như vậy.”
“Em thôi đi, đi ngủ đi.”
“Anh biến khỏi cuộc đời của tôi đi.”
“Đừng khóc nữa, nín và đi ngủ đi!”
Trời ơi, tôi tức thiếu điều muốn nổ ngực, anh nói tôi đang khóc, đúng là đồ khốn nạn. Thôi thì không suy nghĩ gì nữa, ly dị gấp. Không còn tình nghĩa gì, trả tự do sớm để tôi còn làm lại cuộc đời. Ức chế, tôi bèn bấm số gọi:
- Anh nghe nè?
- Mai tôi sẽ gửi đơn cho anh, anh đúng là không còn gì để nói. Anh chưa nói một lời xin lỗi tôi, anh vẫn cứ trơ trơ ra như vậy trong khi tôi phải chịu bao nỗi đau tinh thần anh gây ra cho tôi. Nếu anh không thương tôi thì anh còn cưới tôi, làm khổ đời tôi làm gì? Sao anh không sống vậy mà đi thả giống với bất cứ con nào anh muốn đi! Thôi coi như tôi xin anh, hãy tha cho tôi đi!
- Không, không ly dị ly diếc gì hết, em có nghe rõ không?
- Tôi cứ làm.
- Em không khóc sao?
- Anh không đáng để tôi phải khóc.
- Em ly dị vì lý do gì?
- Vì anh ngoại tình, vì anh vô tâm, vì cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc.
- Em cứ suy nghĩ đi, đừng nông nổi để rồi hối hận.
- Bây giờ tôi không chạy khỏi anh được thì tôi mới phải hối hận Vinh à. Tôi hối hận vì đã đến với anh, bà Diễm may mắn, con Chi cũng may mắn, còn tôi… tôi phải chịu đựng tất cả, tôi thật đáng thương! Anh hãy để cho tôi được sống như trước khi anh phá nát cuộc đời tôi đi!
- Em đừng có mơ!
Tôi bất lực không thể tả được, tắt máy, tháo sim. Ngồi đó, tức tưởi và uất ức tột cùng, giờ này nhận ra mình lấy phải một người lòng lang dạ sói, vậy mà cứ tưởng anh ta sẽ bao dung, cứ tưởng anh ta vị tha mà chấp nhận một người nhưng lầm lỡ như mình, tôi đã lầm. Là tôi quá dễ dãi để quấn vào anh như con thiêu thân, là tôi ngu khi nghe theo những lời ong bướm, là tại tôi, tại tôi. Tôi tự đấm vô ngực của mình thình thịch, cổ họng tức đến thở không nổi. Nếu là do tôi đẩy tôi xuống hố thì tôi sẽ tự leo lên!
Mở máy tính, tôi gõ đơn ly dị với lý do hôn nhân không hạnh phúc, in ra rồi ký. Tôi gõ luôn cái đơn nghỉ việc, in ra rồi ký. Mặc dù đang điên tiết nhưng tôi cũng cảm thấy khoẻ rồi, ngày mai tôi sẽ đem hai cái đơn này đi gặp người cần gặp để được giải quyết, nếu mà còn dính tới chữ Vinh chắc tôi sẽ nổ tung vì điên quá! Tôi vò đầu, bứt tóc, nằm vùi xuống giường, cả đêm nằm tức hừ hừ mà không ngủ được. Những quyết tâm, những lời san sẻ của Tiên, của mẹ cứ nhởn nhơ quay mòng mòng trên đầu, tôi cố gắng trấn tĩnh mà nắm bắt nhưng xem ra cục tức lớn hơn nên tôi cứ mở mắt thao láo, có muốn khóc cũng không khóc được! Tới gần 4 giờ sáng, tôi mới chợp mắt được một chút.
10 giờ sáng hôm sau tôi mới dậy, đầu nhức như búa bổ, tôi mò xuống nhà ăn sáng rồi uống thuốc. Ngồi tầm nửa tiếng, thấy đỡ nhức đầu nên tôi đi thay đồ rồi đi gặp Vinh. Quần jeans giờ mặc cái nào cũng rộng nên tôi phải mặc đầm, nhìn người ngợm như con cá khô, thê thảm mà chỉ muốn giết Vinh cho đỡ tức.
- Ủa, con đi đâu vậy?
- Con đi có chuyện chút cô.
- Khoẻ chưa mà đi?
- Dạ nay đỡ nhiều rồi, con thấy tỉnh táo. Con đi một lát về ăn cơm với cô, cô đừng lo.
- Hay con gọi nói với mẹ con một tiếng đi!
- Thôi, con đi nhanh thôi à cô! Gọi mẹ, mẹ lại lo.
- Ừ, vậy đi nhanh về nha, không cô bị la đó.
- Dạ, con biết rồi.
Tôi lấy xe, chạy thẳng tới cơ quan trong tâm trạng hậm hực. Vừa thấy tôi tới, mọi người ai nấy tay bắt mặt mừng, ai cũng ngạc nhiên vì tôi xin nghỉ đến ngày mai mà hôm nay lại tới. Tôi chào hỏi qua loa rồi lên hẳn phòng quản lý. Tôi gõ cửa, anh rể Vinh mời tôi vô.
- Sao, khoẻ chưa em?
- Anh, anh cho em nộp đơn xin nghỉ việc.
- Sao vậy em?
- Dạ, em bận việc gia đình.
- Thôi, em chưa khoẻ hẳn thì cứ nghỉ ngơi thêm. Chuyện em với Vinh, anh cũng có nghe chị Vân kể rồi, cứ bình tĩnh đi, mọi chuyện đâu còn có đó mà.
- Anh cứ duyệt đi, em không đi làm ở đây nữa đâu.
- Nếu là vì chuyện cá nhân mà em xin nghỉ thì em quá vô trách nhiệm đó nha. Anh khuyên em, thời buổi khó khăn này tìm việc làm không dễ đâu. Công việc thì tốt, em cũng quen rồi, giờ nghỉ thấy tiếc không? Bao nhiêu bạn sinh viên ra trường không xin được một việc làm ra hồn đó em!
- Anh cứ duyệt đi!
- Cái này phải qua giám đốc, giờ anh để đây, một tuần nữa em vẫn không thay đổi anh sẽ trình lên trên. Lúc đó nếu giám đốc duyệt thì bên nhân sự sẽ liên lạc với em.
- Sao cũng được, dù sao em cũng không đi làm ở đây nữa đâu.
Sau khi nộp đơn nghỉ việc, tôi né mọi người đi về luôn. Tôi chạy tới một quán café trên quận 10, gọi điện kêu Vinh ra.
- Anh nghe nè em.
- Anh tới quán café X trên đường Tô Hiến Thành đi, tôi có việc muốn gặp anh!
- Ok em.
Người chồng mà tôi cảm thấy tin yêu, hạnh phúc trao cả cuộc đời này, tôi tưởng có thể chết già với nhau lại có một ngày có thể nói chuyện khô queo, lạt như nước lã như thế. Tôi lại cảm thấy tức tối chưa từng thấy. Tôi biết mình sẽ không khóc đâu, tôi chỉ cố gắng kìm nén không cho anh thêm cái bạt tai nào nữa mà thôi.
Gần 20 phút sau anh tới, vẫn cái nét mặt như gỗ đá không hề biết lỗi đó, tới chỗ tôi và ngồi sà xuống.
- Chuyện gì em?
- Đây, anh nhận và ký đi, tôi còn đem lên quận.
Tôi lấy tờ đơn ra đẩy về phía anh. Anh cười:
- Thôi, em về mà nghỉ ngơi dùm anh. Nhìn em xanh xao anh xót lắm. Sao em cứ hành động như con nít vậy?
- Anh có ký không? Không tôi sẽ một mình đi nộp.
- Anh không ký đâu.
Nói xong anh ta cầm tờ đơn lên xé cái roẹt. Máu tôi sôi sùng sục, đứng lên, gồng mình, trợn mắt lớn tiếng.
- Bây giờ anh muốn cái gì?
- Em ngồi xuống để anh nói chuyện.
- Tôi không thích nghe anh nói!
- Không thích cũng phải nghe vì em vẫn là vợ anh!
Tôi bỏ quay ngoắt bỏ đi, không thèm quan tâm. Anh chạy theo, nắm nhẹ tay tôi:
- Em vô ngồi đi, mình bàn chuyện ly dị.
Tôi nghe thấy như vậy, thì bước vô ngồi lại vào bàn.
- Anh biết em đang giận, đang ghét anh, ghét Chi. Anh cho Chi thôi việc luôn rồi.
- Ha, thì làm sao? Chi chỉ là một cái tên, không có con này thì sẽ còn có con khác!
- Em có cái kiểu ăn nói khó nghe đó từ khi nào vậy hả?
- Là anh dạy tôi cả thôi, anh tôi luyện tôi đó! Giờ anh nói chuyện anh cho ai nghỉ việc thì liên quan gì đến chuyện ly hôn? Anh khoe thành quả à? Anh là chủ, anh chơi con người ta chán rồi anh bỏ, như anh đối với tôi vậy, chẳng qua với tôi là bị chút ràng buộc gia đình hai bên, phải không?
- Em khác, em là vợ anh. Em đừng tự so sánh mình với mấy người đó!
- Ừ, mấy người đó, vậy mà anh vì mấy người đó mà bỏ tôi không quan tâm sống chết, càng nói thấy càng sai rồi Vinh à!
- Là tại anh không biết, sao em không gọi anh!
- Anh đừng có nói mấy cái tào lao nữa. Tôi không kiên nhẫn để tiếp tục sống với anh, kể cả nói chuyện với anh tôi cũng không có cảm giác nữa rồi.
- Em ghét Diễm lắm hả?
- Ừ, giờ tôi ghét hết, ai cũng ghét!
Anh chưa kịp trả lời thì điện thoại đổ chuông.
- Em nghe anh hai? Dạ, dạ em biết rồi. Rồi, để em giải quyết. Dạ, bye anh!
Chắc là anh rể gọi, xong anh lại quay qua tôi, tiếp tục câu chuyện. Tôi vẫn đang tức tối.
- Coi bộ em hạ quyết tâm quá rồi, xin nghỉ làm luôn. Đừng nghỉ làm, anh không đề cập tới đâu, anh cũng không làm phiền chỗ em làm đâu, coi như là không phải anh xin việc dùm em đi.
- Ừ, tôi không có lý do gì để dính tới anh, mà giờ dính tới anh không thấy thoải mái. Không có anh tôi cũng không chết đâu.
- Giờ anh nói nè, nếu em đã định ly dị thì trước phải thử thách, ly thân đi. Dù gì em cũng dọn về nhà em ở rồi, mình tạm xa nhau một thời gian, hai, ba tháng chẳng hạn. Sau đó nếu không hàn gắn được thì hãy ly dị. Được không?
- Sao tôi phải nghe lời anh?
- Vì anh vẫn là chồng em. Anh thương em và không muốn mất em, anh không muốn để em vô tay thằng khác. Trong thời gian ly thân này, nếu gia đình có đám tiệc em vẫn phải đi với anh, mỗi tháng anh vẫn chuyển khoản tiền cho em.
- Tôi không cần tiền của anh, tôi cũng không phải thứ người mà bạ ai cũng lao vô ngủ với người ta!
- Nếu em đồng ý thì mình làm theo ý anh còn không thì em đừng mơ chuyện ly dị. Cho dù em có đơn phương thì anh cũng sẽ làm phiền em suốt đời, em đừng nghĩ tới chuyện bỏ anh được!
- Đáng lẽ tôi nên biết anh như thế này từ trước, tôi thất vọng lắm Vinh à!
- Em cứ suy nghĩ đi!
- Sáu tháng, từ ngày hôm nay, sáu tháng sau tôi sẽ đưa đơn cho anh, hy vọng anh giữ lời hứa, đừng làm cho tôi nghĩ mình cưới một người không phải đàn ông!
- Cám ơn em.
- Đừng nhắn tin hay gọi điện cho tôi khi không cần thiết. Trong thời gian này anh có toàn quyền tự do, muốn đi chơi hay ăn nằm với ai tôi không cấm. Vì tôi không còn nghĩ tôi là vợ anh nữa rồi.
- Em đừng có dụ anh, em nói anh làm vậy để em cũng có quyền làm vậy à?
- Thôi tôi về đây!
- Ăn trưa chưa?
- Nhìn cái mặt anh là ăn không vô rồi!
Nói xong, tôi lườm rồi quay đi, không ngờ bây giờ với chồng mình, tôi lại có thể ăn nói như kẻ thù như vậy. Thôi thì cũng là do anh ta làm cho tôi như vậy, tự ráng mà chịu. Nói chuyện xong tôi còn tức hơn. Bây giờ đừng hòng tôi khóc vì anh nữa, giờ tôi sẽ sống cho tôi, chỉ cần sáu tháng thôi mà, tôi sẽ chính thức thoát khỏi anh!
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 45