Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 41
Chương trước: Quyển 2 - Chương 40
Chiều đó tới tối tôi không bị sốt nữa, mệt thì vẫn hơi mệt. Mấy cái ban đỏ nổi càng ngày càng nhiều và ngứa nữa, bác sĩ truyền hai chai tới lúc hết thì người ta rút ra luôn, không truyền nữa, dặn mẹ là chừng nào sốt hãy kêu truyền nước còn không thì thôi. Mới có hai ngày mà nhìn hai bàn tay tôi chi chít dấu kim tiêm.
Tối đó Tiên lại vô chơi chút rồi về, nó mua đồ ăn và truyện vô cho tôi đọc. Điện thoại reo, bé Vy gọi điện:
- Chị nghe Vy.
- Chị khoẻ chưa chị? Em nghe chị hai kể…
- Ừ, không sao, chị khoẻ rồi.
- Em lo quá, mai em mới về, em về em sẽ qua thăm chị liền.
- Ừ, em đi một mình thôi nha.
- Dạ. Chị giữ gìn sức khoẻ nha.
- Ừ, cảm ơn em, bye em.
Tối đó trước khi đi ngủ, bác sĩ có chích cho tôi thêm hai mũi nữa và tôi ngủ ngon tới sáng, không sốt thêm cơn nào. Sáng dậy thấy khoẻ lắm, cảm giác mệt mỏi uể oải chỉ còn một chút xíu, như là bị cảm thông thường ở nhà, chỉ riêng đầu vẫn hơi nhức. Sáng, mẹ đỡ tôi dậy vệ sinh, hôm nay sạch kinh nên cũng thấy người thoải mái hơn. Rồi mẹ dắt đi thử máu, tay không còn chỗ để tiêm nên phải chích máu ở đầu ngón tay. Xong xuôi mẹ mới về. Hôm nay, cô Hà không vô mà là dì hai vô chơi buổi sáng.
Nằm mới có hai ngày ở bệnh viện mà tôi tưởng như hai tháng, bao nhiêu chuyện xảy ra, nội tâm phải mạnh mẽ lắm mới trụ được. Hôm nay không vướng víu mấy chai nước biển nên tôi đã tự bưng đồ ăn, tự đi toilet được rồi.
Nghĩ lại thấy hôm qua mình cũng phản ứng hơi quá với chị Vân thiệt, chị có làm gì mình đâu. Có khi chị về nói lại thiệt thì kiểu gì mà sống được với nhà chồng? Hèn gì mà sáng giờ không thấy ai vô thăm nom gì hết. Kiểu này thì mệt rồi, đáng lẽ chỉ có Vinh sai mà giờ mình đã chửi cả nhà chồng rồi. Nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho Vinh, thôi thì tới đâu thì tới đi. Tôi mệt mỏi khi phải sống nội tâm, phải sống trong mọi sự khó chịu, bức bối. Tôi ghét cảm giác không nói chuyện với nhau, không gặp nhau, chưa kể tôi dường như bị ám ảnh lúc Vinh nổi điên lên nữa, cứ nghĩ tới là lại rùng mình. Ước gì được nói ra một lần cho nhẹ lòng chắc sẽ hết bịnh liền.
- Bé Dung, con nghĩ gì mà ngồi đực mặt ra đó? Mẹ con nói con không được suy nghĩ nhiều đó nha. Bác sĩ chích thuốc cho con ngủ ngon và khoẻ nhưng thuốc đó không có tốt, con không được suy nghĩ hoài nha. – Dì hai lên tiếng làm tôi sực tỉnh.
- Ủa, thuốc gì vậy dì hai ?
- Thuốc dành cho mấy người bị tâm thần đó, đừng có suy nghĩ nữa.
- Sao dì hai biết?
- Mẹ con nói, dặn dì hai đừng có nói cho con nghe mà tao thấy mày cứ không nói chuyện mà ngồi thẩn thơ hoài. Bộ con muốn bị thần kinh hay sao?
- Con không biết, dì hai nhìn con giống thần kinh không?
- Thôi đi bà, ăn uống ngủ nghỉ đàng hoài rồi về nhà, ở đó mà nói nhảm.
Thì ra là chích mấy thuốc đó, hèn gì tự nhiên tối hôm qua ngủ ngon, hôm nay dậy thấy tỉnh táo quá. Tôi thiệt biết cách làm khổ mẹ mình, vì ai mà phải đày đoạ bản thân như vậy. Tôi cầm điện thoại lên, vẫn không một cuộc gọi hay tin nhắn từ Vinh, chắc kiểu này tôi với Vinh hết duyên thật rồi. Tôi nằm xuống, một ý nghĩ bắt đầu le lói trong tâm trí. Tôi đã cố gắng trong mọi hoàn cảnh. Tôi nghĩ có thể tôi đã hạ mình quá thấp để tiếp tục chấp nhận và chịu đựng nhưng mọi thứ, nhưng trong một cuộc hôn nhân nếu chỉ có một bên cố gắng thì mọi thứ sẽ ra sao? Có phải nên ly hôn không? Tôi lắc đầu ngao ngán.
Lại nhức đầu rồi, chắc dì hai nói thiệt, đúng là cứ nghĩ là đầu lại căng lên. Tôi lại cầm điện thoại lên, tin nhắn hôm qua vẫn còn, khi đọc lại thì giống như tự cầm dao nhọn đâm vào tim mình vậy. Tôi vò đầu, xoa thái dương, rồi nằm xuống, nước mắt lại chảy ra... Những lúc thế này, chồng tôi, anh ấy đang làm gì? Có nghĩ tới tôi không? Ôi, xót xa cho cái phận đàn bà.
- Hai vợ chồng con đang gây lộn hay sao mà không thấy nó?
- Ảnh đi công chuyện ở miền Tây rồi dì.
- Đi công chuyện, có nghe nói nhưng mà không thấy gọi điện gì, kỳ quá?
- Thôi dì hai đừng hỏi nữa. Dì hai đi ra gặp bác sĩ nói là con nhức đầu, xin thuốc dùm con đi.
- Rồi, bà ngồi yên đó, đừng có nổi điên lên nha bà hai! Chờ chút dì hai vô liền.
Một lát bác sĩ đi vô luôn chứ không có đưa thuốc cho dì hai. Bác sĩ này lạ, không phải bác sĩ hai ngày nay. Bác sĩ tới, kéo ghế ngồi đối diện giường tôi. Là bác sĩ nữ, tầm ngoài 40 tuổi, bà ta lật lật cái hồ sơ bệnh móc ở đầu giường ra đọc, rồi quay sang hỏi tôi.
- Em hay nhức đầu hả?
- Dạ.
- Lâu chưa?
- Dạ không, mới mấy nay thôi.
- Nhức đầu dẫn tới bấn loạn như em là không phải triệu chứng của sốt xuất huyết nha.
- Dạ?
- Em đang bị một cú sốc, nếu cần chia sẻ cứ nói với tôi. Tôi là bác sĩ tâm lý.
- Ý bác sĩ nói là em…bị thần kinh hả?
Bà bác sĩ quay ra nhìn dì hai:
- Làm phiền người nhà bệnh nhân ra ngoài, để cho tôi nói chuyện riêng với bệnh nhân một chút.
- Dạ.
Dì hai đi ra ngoài và đóng cửa lại. Bà bác sĩ nhìn không hối hả, bà bắt đầu nắm bàn tay của tôi lên, rồi bàn tay bên kia – bàn tay vẫn còn mấy vết hằn mờ mờ. Tôi cảm thấy hồi hộp lắm, tim đập nhanh, bà bác sĩ đó có ánh mắt như là nhìn thấu. Mỗi khi bà nhìn vào mắt tôi, tôi lại thấy tim đập mạnh, nhưng ánh mắt đó rất hiền, như an ủi tôi vậy.
- Tôi là bác sĩ, chuyện em và tôi nói hôm nay không ai biết. Em bị chồng em bạo hành phải không?
- Dạ không.
- Vết hằn trên tay em là gì?
- Chồng em chỉ mới nắm tay lôi em thôi, chưa đánh em.
- Chồng em lôi em đi đâu?
- Lôi em ra ngoài.
- Ra ngoài đâu, lúc đó hoàn cảnh như thế nào?
- Em ở trong phòng đang ngủ, chồng em về…
Tôi bắt đầu nghẹn, bác bác sĩ nắm tay tôi trấn an.
- Em cứ nói nhưng thả lỏng sẽ không thấy nhức đầu, đừng suy nghĩ một mình rồi dấu diếm, rồi tìm cách nói dối, không sao đâu.
- Chồng em lôi em bắt em đi xin lỗi bạn ảnh.
- Em làm gì bạn chồng em?
- Em không làm gì hết.
- Vậy tại sao mà chồng em lại bắt em đi xin lỗi?
- Là em đi chơi với chồng và bạn chồng, em đau bụng kinh xin về trước, chồng em kêu em thích thì về, rồi em đi về. Rồi tối chồng em về gây với em.
- Bạn chồng em là con trai hay con gái?
- Dạ có trai, có gái.
- Em uống miếng nước đi, nhớ là thả lỏng, kể bình tĩnh và chậm thôi, không sao hết nha.
Đúng như bà bác sĩ nói, bà không cho tôi hấp tấp, kể từ từ. Tôi không cảm thấy nhức đầu nhiều nữa, nhưng lúc đó tôi đã khóc lúc nào rồi không hay.
- Em không chịu đi, má chồng qua la em.
- Em ở chung với nhà chồng hả?
- Dạ.
- Thôi bỏ chuyện đó, vậy sáng hôm qua sao em lại bị bức xúc?
- Chồng em với em giận nhau mấy ngày rồi, ảnh không liên lạc từ khi em vô bệnh viện…
- Tôi chỉ hỏi lý do em bức xúc sáng qua thôi?
- Vì có một con nhỏ nhắn tin đang ở với chồng em.
- À, thì ra là vậy. Em ghen.
Không hiểu như thế nào mà trước mặt một người lạ tôi lại cảm thấy an tâm như vậy. Cô ấy không hỏi tất cả, hỏi từ chuyện này chưa hết lại qua chuyện khác, kiểu như cô đang coi một cuốn phim, khi nào không thích thì bấm qua, còn quên thì tua lạ. Còn tôi thì cứ trút ra hết.
- Em nghĩ những hành động của em có ích gì không?
- Em không biết.
- Em đau không? Hay ai đau?
- Em đau, mẹ em đau.
- Không, mẹ em không đau, đó chỉ là cảm giác còn thân xác thì chỉ có em đau. Em từng nghĩ tới chuyện chết chưa?
- Em có nghĩ, nhưng bác sĩ ơi em sợ chết lắm.
Rồi tôi bắt đầu khóc nhiều hơn, bắt đầu khóc lớn hơn. Nhưng sao vẫn không thấy nhức đầu như hai ngày vừa qua.
- Em có thương chồng em không?
- Sao bác sĩ hỏi vậy? Nếu không thì sao em phải ghen, phải đau lòng.
- Ừ, bây giờ thì sao?
- Bây giờ em muốn ly dị.
- Vì sao?
- Vì em sợ, em sợ không vượt qua được, em cũng sợ bị chồng em vô tâm với em. Em sợ ảnh đánh em.
- Thật sự chồng em chưa đánh em hả?
- Chưa.
- Vậy sao em lại sợ?
- Vì lúc ảnh định giơ tay lên thì em bỏ chạy rồi.
- Vậy là có hành động rồi mà tại em bỏ chạy chứ gì?
- Dạ.
- Vậy em nghĩ coi, nếu em đứng lại chồng em có đánh em không?
Tôi bắt đầu khóc nhiều hơn, giọng tôi lạc đi, nước mắt giàn giụa nhớ lại đêm đó, nhưng tôi vẫn không kể lể, chỉ có bác sĩ hỏi tới đâu thì tôi trả lời tới đó.
- Nếu em đứng lại, chắc chồng em sẽ đánh em, vì ảnh đập hết đồ trong phòng rồi.
- À, đập đồ. Vậy có ai can không?
- Vì em bỏ chạy rồi nên không ai kịp can.
- À. – Cô bác sĩ gật gù.
- Bác sĩ, bộ em bị tâm thần rồi hả bác sĩ ? Sao mà em nhức đầu hoài, em nhức lắm, em không chịu nổi.
- Không, em chỉ bị căng thẳng. Nếu không can thiệp kịp thời thì có thể bị trầm uất, trầm cảm. Cộng thêm em đang bị bệnh, cơ thể yếu đuối, đề kháng kém. Em không bị tâm thần.
- Dạ, vậy bác sĩ chữa cho em làm sao cho hết đi bác sĩ. Hôm qua em đập đầu, ngủ dậy em đau đầu lắm.
- À, cái này em tự chữa cho mình. Trường hợp của em chưa đến mức phải trị liệu gì hết, chỉ do em yếu đuối, bản thân thích hay có thói quen tự hành xác. Giờ em muốn gì?
- Em muốn về nhà.
- Nhà em hay nhà chồng em?
- Nhà em.
- Rồi sau đó?
- Em không biết…
Tôi lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, bác sĩ nhẹ nhàng nói tiếp.
- Khi em gặp chồng em, em hãy nói hết những gì em cảm thấy, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác em đã trải qua, còn nhà chồng em không quan trọng lắm đâu.
- Rồi sau nữa bác sĩ?
- Em nói hết với chồng em rồi em sẽ biết làm gì tiếp theo, còn em không biết cứ tới đây tìm tôi. Tôi là bác sĩ Tuyết, sẵn sàng chia sẻ với em khi em cần. Tôi sẽ lưu hồ sơ bệnh của em.
- Vậy thôi hả bác sĩ?
- Em thấy đỡ hơn chưa?
Bà bác sĩ nói tôi mới nhớ, đúng là tôi thấy đỡ hơn, lòng tôi nhẹ hơn, đầu tôi cũng nhẹ hơn. Mặc dù vẫn khóc nhưng tôi không thấy vật vã hay thê thảm nữa, đúng là kỳ diệu.
- Nhưng em chưa kể hết mà bác sĩ?
- Tôi chỉ cần nghe bao nhiêu đó thôi. Giờ em có muốn ngủ không?
- Dạ không.
- Có muốn uống thuốc hay chích thuốc nữa không?
- Dạ không.
- Ừ, vậy được rồi, cảm ơn em. Chào em.
- Dạ xong rồi hả bác sĩ?
- Ừ, xong rồi, chúc em mau khoẻ, khi cần nhớ tìm tôi, mà tôi thì không mong gặp lại em.
Bác sĩ cười hiền, nói chuyện từ tốn và thấu hiểu.
- Em muốn kể chuyện cho mẹ em nghe, để em nhẹ lòng, nhưng em sợ mẹ em lo.
- Nãy giờ em chưa thấy nhẹ lòng sao?
- Dạ, có ….
Thấy tôi ấp úng, bác sĩ đứng dậy, vuốt vuốt tóc tôi như mẹ vuốt tóc con. Cô miếng khăn giấy trên tủ để tôi lau nước mắt.
- Giờ tôi đi ra, em cứ thả lỏng trong suy nghĩ là được, kể cả khi em khóc, em giận hay em ghen. Thay vì kìm nén thì em cứ thả lỏng, đừng quan tâm xung quanh. Em cứ nhẹ nhàng thì mọi chuyện sẽ kết thúc nhẹ nhàng. Em hãy cố gắng tập thành thói quen đi.
- Thôi bác sĩ cho em số điện thoại đi, khi nào em không gặp được thì em sẽ gọi cho bác sĩ.
Cô bác sĩ lấy giấy ăn, ghi số điện thoại cho tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi. Sau đó, cô đút hai tay vô hai túi áo blouse và từ tốn đi ra như lúc cô mới bước vô vậy.
- Cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ vừa đi vừa gật đầu.
Dì hai thấy bác sĩ ra liền chạy vô, thấy tôi nước mắt đầm đìa, dì vội vàng hỏi:
- Bộ bác sĩ mới chích hả con?
- Dạ, bác sĩ mới chích.
- Đau lắm hả?
- Đau lắm.
- Mà không biết mấy giờ mẹ mày vô? Hồi nãy dì hai với con nói tới đâu rồi?
- Con quên rồi. Giờ con nằm chút.
- Ừ, ngủ đi cho mau hết bệnh.
Tôi nằm xuống, quay mặt vô tường, suy nghĩ lại từng lời bác sĩ Tuyết nói, tự nhiên lòng tôi thấy nhẹ tênh, rõ ràng đã trút được một cục nợ mà không hay biết. Giờ tôi mong mình sẽ đủ bình tĩnh, vượt qua mọi khó khăn, tôi vẫn giận Vinh nhưng tôi hứa sẽ đối mặt mọi chuyện một cách nhẹ nhàng và thả lỏng.
Vậy mà, mọi việc lại một lần nữa lại vượt xa tầm tay của tôi.
Tôi nằm rồi đó, bác sĩ lại vô khám khám, đo huyết áp này nọ rồi dặn ráng ở hết đêm nay, mai sẽ cho về sớm.
Tôi tỉnh hẳn, lòng còn buồn lắm nhưng thôi cũng ráng tỉnh táo để mà chuẩn bị đối mặt với mọi chuyện, còn phải vượt qua nữa. Bây giờ tôi không trông mong nhìn thấy ai hay nghe ai giải thích, tôi muốn được yên một mình và suy nghĩ về tất cả.
Trưa mẹ vô, đem đồ ăn và đem theo đồ để sáng mai còn xuất viện. Tôi cũng còn hơi nhức đầu một chút, nhưng đã ăn được đồ ăn khác ngoài cháo rồi.
- Mẹ gặp bác sĩ rồi, ráng khoẻ vậy luôn đi thì mai về sớm. Mẹ sẽ đưa con về nhà chồng con rồi xin phép về nhà mình.
- Có cần không mẹ? Mình cứ về nhà mình, gọi điện xin một tiếng chắc là được mà.
- Không, phải qua cho đàng hoàng con ơi.
- Dạ.
Tôi không biết sao lại thấy ngại về nhà chồng, ngại gặp nhà chồng. Tôi không muốn gặp Vinh nhưng mẹ đã nói thì phải nghe theo mẹ, chắc mẹ lễ nghĩa muốn qua tận nhà chồng. Tôi thở dài, không biết phải đối mặt thế nào nữa đây, phải chi rũ bỏ tất cả rồi quay đi như chưa từng quen biết được thì hay biết mấy. Lòng thì dặn dò mình không được nghĩ tới nhưng mà lâu lâu cứ cầm điện thoại lên hy vọng. Chưa chuẩn bị tâm lý để tha thứ nhưng cứ chờ, nghĩ tới lại giận run người nhưng cứ mong…
Chiều đó Tiên lại vô chơi, đem theo truyện và báo cho tôi đọc. Tiên ngồi một lát rồi về vì nó đang lu bu công chuyện. Hôm nay tôi có thể tự làm được nhiều việc. Tôi đi lang thang ngoài khuôn viên cho đỡ tù túng. Đang đi bộ thì tôi thấy bé Vy chạy tới. Hôm nay con bé mới đi tour về .
- Chị ba, chị khoẻ chưa?
- Hôm nay thì chị đỡ rồi em, đi tour vui không?
- Công việc của em mà chị, nhưng em đi mà lo cho chị lắm. Em có mua dâu và bông cho chị nè. Nhưng mà chị kể em nghe được không?
- Chuyện gì?
- Chuyện mấy ngày qua nè.
- Thôi, chị không có tâm trạng kể lể gì đâu.
- Chị ốm và xanh quá, tội nghiệp chị quá!
- Ừ, nhưng hôm nay chị vầy là đỡ lắm rồi đó.
- Chị, em nghe chị hai nói…
- Thôi bỏ đi em, có gì đâu mà. Chuyện đó nói sau, giờ nói cũng không giải quyết được gì đâu em.
- Không nói em nghe được thiệt sao chị? Lỡ em giúp được gì cho chị thì sao?
- Không đâu em.
- Không thì em san sẻ với chị cũng được mà chị.
- Cảm ơn em, nhưng chuyện này thì thôi để chị tự giải quyết.
- Ngoài này gió quá, sắp mưa rồi, thôi để em dẫn chị vô phòng. Hôm nay ai ở nuôi chị?
- Mẹ chị.
- À, thần tượng của em.
Nói rồi con bé cười vô tư, nắm tay tôi đi vô phòng, còn tay kia cầm cái bịch có hộp dâu tây và bó hoa hồng. Trong nhà chồng mà không có bé Vy chắc tôi chết sớm vì u uất mất. Cái đêm đó, nếu không có em ở nhà thì không biết sẽ ra sao nữa. Nghĩ tới thôi mà tôi vẫn thấy sợ lắm.
Vô phòng gặp mẹ, con nhỏ thưa, mẹ tôi cũng ừ nhưng không biết sao mặt lạnh quá tỏ vẻ không quan tâm. Tôi có kể chuyện Vy cho mẹ nghe, mẹ cũng có cảm tình với em lắm mà, không biết sao bữa nay mẹ lại như vậy. Bé Vy thì thích mẹ cho nên bị mất hứng. Em lấy dâu mời mẹ, ăn chung với tôi, ngồi một chút rồi cũng lủi thủi đi về. Con bé mới về là chạy qua đây luôn.
- Chừng nào chị xuất viện?
- Nếu chị khoẻ chắc sáng mai về sớm đó, ba ngày rồi còn gì nữa.
- Dạ, vậy sáng mai em ở nhà chờ. À, để em nói cô Muỗi nấu gì ngon ngon cho chị tẩm bổ, chị ốm quá. Hay là em lên đón chị về nha?
- Ừ, chị cảm ơn em, nhưng mai mẹ chị sẽ đưa chị về.
Nói rồi em thưa mẹ tôi về, nhìn người nó cũng thấy nó mệt mỏi vì đi xa về nên thấy thương.
- Sao bữa nay con thấy mẹ không tự nhiên với Vy vậy?
- Đâu có, chắc mẹ hơi mệt thôi.
- À…
Tối đó tôi cũng khoẻ, nằm đọc truyện rồi ngủ sớm. Nay phòng không có ai nên mẹ tôi nằm luôn lên cái giường kế bên. Hai mẹ con ngủ ngon tới sáng luôn.
Sáng ra bác sĩ vô khám sớm, rờ trán và coi mấy cái ban đỏ dưới chân, khám phổi, khám họng, nói chung khám hết, rồi đưa toa thuốc . Sau đó hai mẹ con tôi thu xếp đồ đạc, mẹ ra thanh toán tiền rồi về. Mẹ kêu taxi, lúc đó cũng gần 8 giờ rồi.
- Ủa con tưởng mẹ đi xe máy?
- Không, đi taxi. Con mới hết bệnh không đi ngoài gió nhiều, với lại phải chở mấy cái bình nước, giường nằm về, sao mẹ chở được.
- Dạ, giờ về nhà chồng con hả mẹ?
- Ừ.
Được một chút, mẹ tôi lại nói:
- Con đó, mẹ dặn nè, dù sao cũng phải cứng rắn mạnh mẽ như mẹ, không được khóc nha.
- Là sao mẹ?
- Thì mẹ dặn vậy, mày cứ nghe đi.
- Nhưng tự nhiên sao mẹ lại dặn con như vậy?
- Lát mẹ qua nói chuyện với ba má chồng con.
- Nói gì mẹ?
Tôi giật mình, sao mẹ lại nói chuyện với ba má chồng tôi?
- Thì nói chuyện con về nhà mình ở đó.
- Vậy thì sao mẹ lại dặn con không khóc?
- Lỡ ba má chồng con không cho thì sao?
- Trời, cho mà, mẹ làm con hết hồn.
- Con hết hồn cái gì?
- Thì con tưởng là mẹ nói gì.
- Vậy con tưởng mẹ nói gì?
- Thì ai biết mẹ à, đánh đố con hoài. Con bị nhức đầu mà.
- Ừ, mày có bị gì thì mẹ vẫn bên cạnh, bao bọc và che chở cho mày vậy nè.
- Con biết mà, cái gì chứ cái này con biết.
Nói rồi mẹ vuốt tóc tôi, cái đầu tóc rối mù cứng đơ vì mấy ngày rồi chưa gội, chắc cũng lên men rồi.Tôi ngả lưng vô ghế xe, như mọi khi vẫn mở cửa kiếng he hé, lòng lại nặng trĩu, chỉ hy vọng là được về nhà mình ở càng nhanh càng tốt. Sao bây giờ nghĩ, mình giống như đang trốn chạy vậy? May mà có mẹ, không thì không biết sao nữa? Cái cuộc đời này, sao lúc nào tôi cũng phải dựa dẫm. Nếu bỏ một mình giữa đời chắc tôi không thể nào sống được. Ước gì mình bớt nhu nhược, bớt yếu đuối - yếu đuối cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhiều khi tôi tự trách bản thân mình, những khi gặp khó khăn chẳng đủ bản lĩnh làm được tích sự gì. Một là cứ cho qua chuyện, lúc lại gặp được sự giúp đỡ. Phải chi một mình tự đứng dậy sau những khó khăn thì chắc bây giờ cũng không phải vật vã và sợ sệt đủ thứ. Nhưng cái số tôi, khi gặp khó thì không bao giờ bị bỏ rơi... Nếu chỉ có một mình đối mặt thì chỉ có khóc, khóc và khóc. Chán quá trời luôn! Nhưng thôi bỏ đi, hiện tại tới đâu thì tới, chuyện cũng đã rồi, điên thì cũng điên lên rồi.
Xe dừng lại ở một quán phở. Mẹ muốn hai mẹ con ăn sáng trước khi tới nhà chồng tôi.
- Ăn miếng đi rồi con còn uống thuốc. Mẹ cũng phải ăn để có sức nói chuyện với ba má chồng mày cho tự tin.
- Mẹ làm con sợ quá mẹ. Nhìn mẹ không bình thường chút nào.
- Ừ, mẹ không có bình thường.
- Thôi mình về nhà mình đi mẹ, chuyện nhà chồng con để con xin.
- Không sao, để mẹ. Mình qua sắp tới nhà chồng con rồi mà.
Tôi càng gần tới nhà càng cảm thấy bất an, có gì đó ở mẹ mà tôi không biết, tôi cũng không thể nghĩ ra được. Nhưng trong bụng thấy lo lắm, mẹ tôi thì cứ tỏ ra bình thường. Mẹ là trùm về khoản kiểm soát cảm xúc nhưng tôi biết là có gì đó không bình thường rồi. Chính vì vậy nên tôi mới thấy lo. Thật sự là thấy phập phồng.
Taxi dừng lại ngay nhà chồng.
- Chờ chị khoảng nửa tiếng, lát chở về Gò Vấp rồi trả tiền luôn nha, chị vô đây một lát rồi ra.
Mẹ tôi quay ra dặn người lái taxi chờ nửa tiếng. Ông taxi thấy vậy cũng chờ luôn, coi như được hai cuốc.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 42