1 “Lại… nó lại đến nữa…”
“Mau… mau đi cầu cứu thạch vệ quân!”
Dưới những tiếng thét hoảng loạn xen lẫn sợ hãi, bầu trời đang trong xanh bỗng chốc nổi lên mây đen cuồn cuộn, bóng tối nhanh chóng bao trùm khắp cả phiến đại địa…
“Rẹt!” Thứ ánh sáng chớp nhá kì dị rạch ngang qua bầu trời, kèm theo một thứ tiếng ầm ầm trầm khốc, nhai nuốt đi mọi thứ thanh âm hỗn tạp phàm tục dám xen lẫn vào.
2 “Ta tạo ra ngươi, không cầu sánh với Thái Cổ Thần Đế tạo ra chúng sinh, chỉ để cho những lão gia hỏa kia biết rằng Thạch Nam ta không phải phế nhân! Thạch Nam ta có hậu nhân!”
“Đáng tiếc, ta không còn đủ thời gian, chỉ có thể cho ngươi linh hồn, còn lại.
3 “Thạch vệ phó quân Thạch Thao bái kiến Trưởng lão điện!”
Ở một nơi hiểm trở trong sơn mạch, có một thân ảnh đang đứng chắp tay hướng về phía tòa kiến trúc khổng lồ phía trên vách núi.
4 “Truyền tin của đại ca khi đó chỉ vẻn vẹn vài chữ: Thiên Mộ khai, Tiêu Huyền tán, Đà Xá ngọc tụ, Hạo kiếp hàng lâm. . . ”
“Đại ca của chúng ta có tu luyện một bộ công pháp cực đoan, thiêu đốt sinh mệnh lực để đoán trước một phần thiên cơ đến tận trăm năm sau, nên chúng ta vô cùng tin tưởng những gì hắn viết.
5 Trong Thạch Đế sơn mạch, có một địa phương gọi là Thư điện, dùng để chỉ quần thể tằng lâu, lầu các phía Nam sơn mạch, là nơi tích lũy, lưu giữ tri thức hàng vạn năm của Thạch tộc.
6 “Đại trưởng lão gia gia cho gọi con ạ?”
“ Vào đi!”
Từ bên trong vọng ra tiếng gọi trầm trầm của Đại trưởng lão.
“…”
“Thạch nhi, con vào được rồi!”
“Đại trưởng lão gia gia! Con không mở được cửa!”
“…”
Lúc này, cánh cửa đá mới từ từ mở ra để Thiên Khiển bước vào, nó thấy bên trong thạch điện có không ít người đang ngồi trên cao, trong đó ngoài người ngồi ở chính giữa chắc chắn là Đại trưởng lão gia gia theo như lời dặn hồi nãy của Vệ binh ca ca, còn lại Thiên Khiển chẳng biết ai hết.
7 Đấu khí đại lục bao la vô tận, không ai biết chắc nó được hình thành như thế nào, và từ bao giờ. Truyền thuyết cũng có nhắc đến một nhân vật chí tôn là Thái Cổ Thần Đế, từ trong hư không thu nạp tinh hoa mà tạo nên Đấu khí đại lục, cắt xẻ linh hồn huyết nhục bản thân mà tạo ra loài người.
8 Đại trưởng lão da mặt căng cứng, như cảm giác được sức nóng khủng khiếp của hắc ám hỏa diễm đang chuẩn bị bạo phát. Đấu khí hộ thân của lão, cũng như toàn thể Trưởng lão đoàn đã sớm vận chuyển.
9 “Thạch Khôi, Phế thành!”
Trên lôi đài, một vị trưởng lão già nua có làn da xám như đá tảng chậm rãi lật giở tập danh sách trên tay, rồi lớn tiếng quát.
10 Thiên Khiển mở to mắt, thiếu chút nữa chảy nước miếng. Lần thứ hai nó thấy hình dáng thiếu nữ của Tiểu Bạch, lại lần nữa là một cảnh đẹp không ngờ - thân thể nhỏ xinh căng mọng được bao bọc sơ sịa trong tấm áo choàng ngoài xám màu đá rộng thùng thình của gia gia, do không có thắt dây đai áo, lộ ra một đường xẻ dọc mê người, chảy dài từ cần cổ mảnh khảnh, da trắng thịt trong, len qua hắc vực giữa song phong đẫy đà thấp thoáng, tới tiểu phúc bằng phẳng, bạch phát sâm lâm.
11 Thư điện ngày hôm nay bất ngờ được đón tiếp đại nhân vật. Đại trưởng lão, nhân vật lớn thứ hai trong Thạch tộc, người được ví như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả ngàn năm nay chỉ bế quan tu luyện trong Trưởng lão điện.
12 “Thạch nhi. . . Phải chăm chỉ tu luyện, không được phép lười biếng, nghe không?”
“Tỷ tỷ chỉ ngủ say một thời gian thôi. . . Thạch nhi đã hứa với tỷ tỷ.
13 Hải Nộ thành, dù chỉ có diện tích lãnh địa chưa đầy trăm dặm vuông, thành nội chạy qua lại hai cổng đối diện cũng chỉ vào khoảng hai mươi dặm, về lý mà nói thì chỉ được xếp vào hàng tiểu thành.
14 Thiên Khiển nghe xong, quay sang nhìn Tiểu Bạch, có chút cảm khái. Tiểu hồ ly này, thực sự rất là cuốn hút a! Đây không phải là lần đầu tiên Thiên Khiển nghe được có người muốn hỏi mua Tiểu Bạch, nhưng tất cả đều là tiểu thư khuê các, đối với Tiểu Bạch ánh mắt thực sự rất là yêu thích.
15 “Có chuyện gì sao?” Thiên Khiển nhàn nhạt hỏi, cũng có chút thưởng thức người phụ nữ này.
Lục tinh Đại Đấu Sư, so với mặt bằng chung của cư dân Hải Nộ thành.
16 “Hỏa diệm châu?” Thiên Khiển dừng bước, quay lại nhìn Lăng Tuyết, trong mắt có một vẻ hoài nghi nồng đậm,”Lăng cô nương, cô vừa mới nhắc đến Hỏa diệm châu?”
“Công tử cũng biết Hỏa diệm châu?” Lăng Tuyết có chút khiếp đảm nhìn vào thanh niên trước mặt.
17 “Thạch ca ca. . . ”
Thanh âm như ngọc, khẽ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch lặng lẽ.
Một tiếng rù rì nho nhỏ, tiểu hồ ly đang vùi sâu trong mộng, như nằm mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào, môi xinh khẽ mấp máy, hai chi trước nhỏ xíu vô thức duỗi ra, như muốn tìm bắt thứ gì đó.
18 “Thạch công tử!”
Lăng Tuyết ngày hôm nay vận một bộ đồ võ giả màu huyết dụ, bó sát lấy từng bộ vị, lại che dấu sơ sịa bên trong một tấm áo choàng màu vàng nhạt, có trông thế nào cũng rất nổi bật.
19 Chừng nửa canh giờ sau, tốp hộ vệ dưới sự dẫn đội của Đàm lão mới đuổi kịp được Phong Điêu của Lăng Tuyết.
Nhiệm vụ của lão được giao chỉ là bảo đảm cho Lăng Tuyết tiểu nha đầu an toàn đến trước khai môn Đại hỏa sơn khẩu, vả lại, trong lòng lão có chút cảm giác bất an về tiểu tử đi cùng tiểu nha đầu kia, nên cũng chỉ lặng lẽ bám theo phía sau, không có ý lại gần.
20 Dọc ngang chu vi mấy mươi dặm quanh Đại hỏa sơn khẩu, giữa những dãy núi cao ngất trời, đâu đâu cũng có thể nghe được tiếng gầm rú điên cuồng của ma thú, tiếng gào thét ghê rợn của con người.