41 Theo tiếng quát của Vương Mãng, cùng với hiệu lệnh của Đào lão và ba gã dong binh đoàn trưởng kia, năm lộ nhân mã nhất thời trào lên như thủy triều, vũ khí đấu kỹ thi nhau hiển lộ, sát khí bạo phát mà hướng về phía đám người Hải Nộ thương hội, tiếng la hét chém giết vang vọng một góc Hải Nộ thành.
42 “Loan nhi, vậy được rồi!”
“Uhm!”
Cảm nhận được sự sợ hãi của Lăng Tuyết đang nấp phía sau lưng mình, Thiên Khiển cũng có chút thông cảm, hướng đến Hỏa Loan chậm rãi nói, mà nàng ta cũng ngoan ngoãn gật đầu một cái, mũi nhỏ hơi chun lại, cũng thấy khó chịu với cái mùi khét lẹt này.
43 Trong cơn mê màng, Như Mộng mơ hồ cảm nhận được cơ thể nàng bỗng nhiên nhẹ bẫng đi, tựa như đang được bế ẵm lên bởi một đôi tay vô cùng vững chắc vậy.
44 Điều cuối cùng Thiên Khiển nhớ được sau khi cánh cửa gian phòng đóng lại, chính là việc hắn cho giải khai hắc ám không gian bao quanh một nhúm nhỏ vật chất lỏng đỏ rực với những đốm đen tròn trôi nổi bên trong, tương tự như dòng nham tương địa hỏa, để nó từ từ tan vào trong nội thể.
45 Hải Nộ thành, mới vài canh giờ trước phố xá vẫn còn nhộn nhịp buôn bán, tấp nập người qua lại, cũng không có ít kẻ rảnh rỗi hoặc tò mò đến vây xung quanh khu vực tổng bộ Hải Nộ thương hội, tâm trạng háo hức chờ mong được tận mắt chứng kiến thảm cảnh của Lăng gia khi bị năm nhà vây công.
46 Mấy lần xuân qua xuân lại, hoa nở hoa tàn, thân thể mềm mại của Như Mộng lên xuống như sóng cồn, mỗi lần lên tới đỉnh của con sóng là lại một lần ngây dại túm chặt lấy bả vai Thiên Khiển, thanh âm rên rỉ từ miệng phát ra không ngơi nghỉ.
47 “Vậy đây là nô lệ tràng?”
Sáu đại thế lực của Hải Nộ thành bị tiêu diệt, kéo theo một loạt phiền toái phát sinh sau đó, đáng kể nhất phải kể đến việc Hoàng thất Hải Sa cử đến Hải Nộ thành một đoàn sứ giả.
48 Tại thời điểm thanh âm kiều mị kia vang lên, tất cả những âm thanh huyên náo khác bỗng chốc đều đồng thời biến mất, như thể chúng nhân nơi đây hết thảy đều muốn được nghe trọn vẹn từng câu từng chữ phát ra từ miệng của chủ nhân giọng nói ấy.
49 Thiên lâu đang ồn ã bởi những thanh âm đấu giá huyên náo cợt nhả, đột ngột ba từ “Đấu Vương đan” vang lên khiến không ít kẻ kinh hãi mà run lên, đợi đến khi nhìn rõ người nói ra cái giá đó, sắc mặt bọn chúng không ngừng biến ảo, vài kẻ lộ ra thần sắc kinh ngạc, một ít lại trưng ra ánh mắt thèm thuồng.
50 Toàn trường một vẻ tịch mịch, hầu như toàn bộ những kẻ có mặt trong Thiên lâu lúc này đều âm thầm nuốt nước miếng một cái, ánh mắt phát ra quang mang nóng cháy, gắt gao nhìn về phía gian phòng đấu giá không người kia.
51 Trong phòng, Thiên Khiển ngồi trên giường, hai mắt nhắm chặt, tập trung tinh thần mường tượng lại từng cảm nhận của bản thân trong suốt quãng thời gian bị giam cầm bên trong thế giới hắc ám.
52 Nửa ngày sau, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu cái lần nữa, Như Mộng vô lực nằm trong lòng Thiên Khiển, ngoan ngoãn như một con mèo con, để mặc bàn tay không an phận của hắn hết mò mẫm khắp trên dưới thân thể nàng, giờ lại đang lật giở từng lọn tóc thấm đẫm mồ hôi dán dính trên gương mặt nàng, hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
53 “Tiêu hội trưởng, người đây là đang khi dễ Hải Nộ thương hội ta sao?” Đặt chén trà xuống bàn, Lăng Tuyết nhàn nhạt nói.
Nơi đại sảnh tiếp khách của Hải Nộ thương hội, một mảnh xa hoa tráng lệ, chẳng thể tìm thấy được chút vết tích gì của thảm cảnh ngày hôm đó.
54 Thanh âm nhàn nhạt truyền tới, cùng với đó là hai thân ảnh từ lối đi phía sau ghế thượng tọa bước ra, đồng tử trong mắt Lưu Dật Vân chợt co rụt lại, ánh mắt liền trở nên âm lãnh, xoay người nói nhỏ một tiếng vào tai sư phụ gã:
“Sư phụ, là tiểu tử đó!”
Tiêu hội trưởng liếc nhìn Thiên Khiển một cái, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rồi khẽ phát ra một tiếng cười ‘hắc’ khinh thường.
55 Mặc kệ lời chửi bới của Tiêu Hà, cũng như ánh mắt oán độc đang nhìn chằm chằm vào hắn của lão, Thiên Khiển chỉ ho nhẹ một tiếng, có chút khổ sở nhìn sang hai bên.
56 Rẹt! Một tia sét rạch ngang qua bầu trời, mang theo một thứ thanh âm dai dẳng và chói tai. Liên tiếp sau đó, những quầng sáng xanh lét chớp nhá, cùng với những tiếng nổ rền trầm, đều đặn vang lên từ phía sau những tầng mây đen dày đặc.
57 Tại thời điểm Kinh Đô Hải Sa đế quốc nhận được tin tức Luyện dược sư công hội Nam Hải bị diệt, thì ở Hải Nộ thành, sự việc này đã trôi qua hơn mười ngày rồi.
58 Hải Nộ thành buổi sáng ngày hôm nay, gần như toàn bộ không gian bốn phía trong thành đều chìm trong một vẻ tĩnh lặng. Trên các con phố, đã không còn thấy cảnh tấp nập buôn bán, cũng không còn chuyện cả ngàn người xếp thành những hàng dài vây xung quanh dược phường của Hải Nộ thương hội như ngày hôm qua.
59 “Cô là. . . ” Lu mờ đi những âm thanh ồn ào náo nhiệt xung quanh, một thanh âm ngọt ngào, có phần ngạc nhiên đột nhiên rơi vào tai Thiên Khiển, khiến hắn bất giác cảm thấy có chút nóng người, cảm giác cực kì quen thuộc,”Đường cô nương?”
Xoay người nhìn về phía sau, hắn thấy một đám nữ tử đang tiến gần về phía mình, dẫn đầu là một nữ nhân yêu mị, một thân y phục cùng dung nhan tựa hỏa diễm, mạnh mẽ thiêu đốt mọi ánh nhìn.
60 Sau sự việc ở Nô lệ tràng, Lăng Tuyết đã có ấn tượng rất xấu về nữ nhân trước mặt này, nhưng nàng biết mình không thể vì một chút cảm nhận tiêu cực của cá nhân mà không để ý đến nguyện vọng của Liên Hoa.