Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 18
Chương trước: Quyển 2 - Chương 17
Chiều gần 4 giờ, cả đám vào khách sạn tắm rồi chuẩn bị về. Vinh nói với tôi là để bạn về trước rồi ở lại riêng với anh thêm một ngày nữa có được không? Tôi có hỏi mấy đứa, tụi nó quý Vinh nên không vấn đề gì, tụi nó còn ghẹo là coi chừng cưới sớm.
- Cưới hỏi cái gì, ba ngày nữa là bể đầu rồi!
Ba ngày nữa tôi tới tháng nên cũng không phải lo bầu bì gì.
- Mấy em về tới thì báo với Dung một tiếng. Anh mượn bạn mấy đứa thêm một ngày nữa. Cảm ơn nha!
Vinh chào tiễn đám bạn đi về, vậy là thời gian riêng tư chính thức trong một chuyến đi xa trọn vẹn. Tôi chỉ hy vọng hai đứa không cãi nhau.
- Anh đúng là nhất cự ly nhì tốc độ!
- Ừ.
- Sao với đám bạn của em anh còn cởi mở hơn với em? Sao vậy?
- Vì em khác.
- Khác sao?
- Vì nếu anh cứ giỡn, hòa nhã và chiều em quá em sẽ hư. Hư lại khó chịu, thôi bỏ qua.
- Anh đúng là đồ đểu.
Vinh thuê một cái xe máy để chở tôi vi vu theo bờ biển chiều, mát và dễ chịu cũng không có cảnh kẹt xe như Sài Gòn. Ngoài ra, đó có thể coi là khoảnh khắc lãng mạn đúng nghĩa của chúng tôi cho tới bây giờ. Vì tôi không ăn được hải sản nên hai đứa chủ yếu ăn lặt vặt cá viên chiên, bánh khọt thôi.
- Ăn lẩu cá đuối đi em, ngon lắm!
- Ngứa lắm!
- Em có thuốc không? Mua một liều thuốc uống đi!
Vì tinh thần thích ăn uống tôi cũng nghe theo, uống liều thuốc dị ứng để ăn lẩu cá đuối, tối hơn chút nữa thì ăn kem. Vinh có rủ tôi đi coi đua chó nhưng tôi không thích mấy hoạt động như vậy nên thôi. Cả một buồi tối vui vẻ. Hôm qua tới nơi tôi có gọi cho mẹ, chiều này tôi cũng có gọi cho mẹ nói là mai mới về... Giọng mẹ dặn dò dữ lắm, thôi thì lần này con dại con mang chứ không để cái mang đâu.
Chúng tôi lại dắt nhau về khách sạn. Hôm qua bị quần dữ quá nên hôm nay tôi cũng hạ chỉ số ham hố xuống nhiều. Tôi chỉ muốn được ngủ thôi, tại vì hôm qua tới giờ mệt quá chừng.
- Ủa, em quên vậy mai mình về bằng cái gì anh?
- Đi ké xe bạn anh.
- Ủa bạn anh đi chơi ở đây sao không gặp?
- Không, xe nhà bạn anh có chạy chuyến Vũng Tàu – Sài Gòn.
- À…
Tôi ngồi xếp bằng ngay cửa sổ, hóng lấy mấy cơn gió biển mát rượi. Vinh khui một chai bia ngồi đó coi tivi. Hai đứa không nói gì với nhau. Ngồi buồn tôi lẩm nhẩm hát mấy bài hát của The Beatles. Bài “Let it be”.
- Em hát nhạc gì vậy?
- À, không có gì anh.
- Hôm nay thấy em hơi đuối hả?
- Ừa, em thấy hơi mệt.
- Hay em học xong rồi mình cưới nha?
- Anh quen em mới hai tuần, biết gì mà cưới.
- Anh xác định rồi, hồi chiều anh nói thiệt chứ không nói đùa.
- Vì sao?
- Vì anh không muốn cứ phải lo lắng nữa. Anh già rồi, anh không thích đối diện với cảnh thằng nào đó cướp mất em nữa, chán rồi.
- Nhưng mà mới có hai tuần thôi, anh nói vậy nghe có sớm quá không?
- Sớm, nhưng anh sẽ cưới em. Em tin anh đi. Giờ anh phải làm sao?
- Anh cứ yêu em thôi! Chuyện cưới hỏi thì để có duyên trời sẽ định. Đừng nói trước.
- Anh không lãng mạn, gặp em thì khô khan. Sao em không nói những chuyện cho anh thấy yên tâm hơn đi Dung?
- Em tưởng là mỗi mình em lo lắng, anh cũng vậy sao? Hoang mang đúng không?
- Ừa. – Vinh thở dài.
- Thôi thì cứ hết lòng với nhau đi, tới đâu thì tới, đừng nói đừng hứa để phải hụt hẫng. Em cũng không đủ mạnh mẽ nữa rồi. Em cũng muốn gắn bó với anh, em chẳng có kinh nghiệm để nghĩ về mấy chuyện lớn hơn. Chỉ muốn yêu có trách nhiệm trước thôi có được không?
- Nhưng anh vẫn nói, anh sẽ cưới em, bằng mọi giá. Chỉ có khi em không thương anh nữa thì anh mới không làm được thôi.
Anh đứng, ôm tôi đang ngồi. Đêm đó chúng tôi không làm gì cả. Hai đứa thủ thỉ suốt cả đêm.
***
Cứ như vậy cũng được gần một năm, thời gian trôi qua nhanh thật. Ráng học cho xong, đi làm để tự nuôi mình chứ không thể xin tiền mẹ hoài nữa. Tôi hạnh phúc một năm qua vì Vinh đã làm đúng những gì anh ấy hứa. Chúng tôi vẫn cãi nhau vì cả hai cùng nóng tính. Nhất là mấy ngày tôi bị đèn đỏ, tính khí khó chịu cộng thêm đau bụng đau lưng nên dễ cáu. Nhưng tuyệt nhiên anh không hề một lần nói về quá khứ của tôi. Đúng là đàn ông họ yêu và bảo vệ người yêu mỗi người mỗi kiểu. Vinh thuộc dạng giải quyết mọi việc dứt điểm ngọn ngành nên nhiều khi tôi thấy máy móc lắm.
Rồi từ từ cũng hiểu nhau hơn, tới mấy ngày đèn đỏ anh ấy nhẹ nhàng và chiều tôi hơn. Còn tôi cũng vậy, ngày thường tôi lại thấu hiểu anh, không bao giờ ra kiểu em muốn anh làm cái này hay em muốn anh làm cái kia cho em. Chuyện gì cũng bàn bạc với nhau mới quyết định. Đi đâu với ai cũng nhắn tin hay gọi báo một tiếng để người kia khỏi lo. Tuy không hề lãng mạn nhưng ngày càng gắn bó.
Tôi thi xong, kết quả cũng đỡ. Thôi thì học xong là mừng rồi. Ngày tốt nghiệp, Vinh chở tôi đến trường rồi cùng đi ăn mừng nữa. Bạn bè tôi cũng quen biết anh hết rồi, anh cũng hay dẫn tôi ra mắt bạn bè của anh.
Mẹ tôi nói cũng gần tới sinh nhật mẹ, năm nay làm tiệc gia đình, sẵn mừng tôi tốt nghiệp nên mẹ bắt tôi dẫn anh về ra mắt.
- Con kêu nó tới chơi, không bày đặt quà cáp gì hết, tới để coi mặt mũi ra sao? Coi có xứng với con gái mẹ không.
- Dạ.
Chẳng phải cũng đến lúc rồi sao? Thôi thì dẫn anh về để cho gia đình biết, gặp ai cũng hỏi “Bồ đâu? Bồ đâu?” hoài. Hy vọng gia đình mình không ác cảm với Vinh là mừng rồi chứ cũng không dám mong được yêu quý.
Tôi nói anh như vậy, anh vui lắm, mừng ra mặt luôn.
- Mua quà gì cho mẹ em bây giờ?
- Mẹ em nói không cần mua mà.
- Đó là mẹ em nói thôi, quy tắc xã giao ban đầu mà em, phải gây ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên!
- Lần gặp đầu tiên em không có ấn tượng gì với anh cả!
- Thôi em suy nghĩ đi, anh không biết mấy vụ quà cáp đâu. Làm mất hứng quá.
Đúng là Vinh không biết mấy vụ đó thật, 8/3 hay 14/2 cũng không quà cáp gì, toàn là đi ăn. Nhưng thôi, người yêu tôi chọn thì tôi chịu, quà cũng chẳng ăn được, anh thương tôi là được rồi. Tôi cũng không đòi hỏi gì hết. Tôi chọn mua cho mẹ một đôi giày và một cái áo len đan tay. Lớp cao đẳng của tôi có một bạn nhà bạn chuyên đan len theo yêu cầu, tôi đặt một cái áo len màu kem pha vàng, hai màu sắc mẹ thích.
Sinh nhật mẹ, Vinh ăn mặc chỉnh tề lắm, quần jeans, áo sơ mi, đi giày tây, nhìn phong cách đầy mình, đầu tóc gọn gàng chưa từng thấy.
- Có bao giờ đi với em mà anh đẹp trai như vậy đâu?
- Em khác.
- Em khác cái gì, sinh nhật mẹ chứ có phải sinh nhật anh đâu?
- Anh sẽ đẹp trai nhất khi làm chú rể của em, được chưa? Em chuẩn bị quà cho mẹ em xong chưa?
- Lại còn chưa, mẹ em mà, em phải chuẩn bị xong từ lâu rồi!
- Em cũng có quà đó, quà này anh lựa lắm mới mua được cho em đó nha!
- Nhưng quà gì?
- Thì quà tốt nghiệp đó.
- Trời ơi, bữa giờ rồi quà gì nữa!
- Giờ em có lấy không? Không anh tặng người khác.
Người yêu lần đầu tiên tới nhà, rất sớm, nhà chỉ có tôi và mẹ. Vì đồ ăn mua sẵn nên giờ mẹ con chỉ làm nóng lại và bày ra bàn và thôi. Vinh tới, lịch sự khoanh tay thưa mẹ, mẹ nhìn một lượt từ đầu tới chân ra vẻ cũng ưng lắm. Tôi dẫn anh lên lầu trên thắp nhang cho ngoại, nếu ngoại còn sống chắc ngoại vui lắm. Bất giác tôi cay mắt nhưng rồi thôi. Hôm nay mới dắt bạn trai về ra mắt ngoại, ngày trước ngoại có nói là khi nào gả cưới tôi đàng hoàng rồi ngoại mới đi... Vậy mà giờ Vinh và tôi đứng trước bàn thờ ngoại, cúi đầu. Vinh ôm tôi xoa xoa vai.
Vinh cũng lanh chanh lắm, đòi bưng phụ hết cái này tới cái kia. Độ 6 giờ chiều, nhà mấy dì và cậu cũng qua, ai nấy thấy bạn trai tôi bảnh bao cũng hài lòng. Cái Vinh, ngoại trừ tôi ra thì với ai anh cũng niềm nở hết cỡ. Cậu ba có vẻ hợp cạ lắm, bảo ngồi xuống uống trước vài ly.
- Thôi thì bồ con Dung, nó cũng lớn tuổi rồi, ưng chịu thì bước qua luôn đi!
- Dạ con cũng nói hoài mà bé không có chịu!
- Mà nhìn con cũng phong lưu quá. Đừng có làm khổ nó. Nó mém chết mấy lần. Mày làm nó khổ, mẹ gió giết!
Được phen tào lao với ông cậu ba, Vinh cứ như vậy cười cười gật gật vuốt đầu vuốt tóc cụng ly lia lịa.
Tiệc gia đình, vì đó giờ chỉ có nhà ngoại với mẹ con tôi nên tiệc nào nếu không có khách ngoài thì cũng có bấy nhiêu đó người. Ăn uống vui vẻ, tôi tặng quà và mừng tuổi mẹ. Nói chung Vinh nói đúng, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, thành ra khi thấy anh và mọi người hòa hợp tôi cũng vui thầm trong bụng.
Các dì và cậu cũng có người lì xì, có người mua quà cho mẹ. Mẹ cảm động và vui, tôi thấy mẹ xém khóc mấy lần. Ai cũng nhắc ngoại, ai cũng nhớ ngoại. Mấy anh chị họ cũng tranh thủ giao lưu với Vinh, coi như là lần đầu ra mắt thành công.
- Hôm nay con tới đây trước là mừng sinh nhật bác và con xin diện kiến gia đình. Bé Dung cũng nói cho con nghe về nhà mình, các dì các cậu và anh chị em nữa. Con gặp bé cũng không phải ấn tượng lần đầu. Nay con cũng gần 30 rồi, trước con bị bỏ một lần, giờ con cũng muốn ổn định. Con biết là quen bé chưa lâu nhưng con thương bé thiệt. Nay con xin phép bác và gia đình nếu gia đình đồng ý con xin phép nói với ba má con qua nhà mình thưa chuyện.
Cả nhà đang rôm rả tự nhiên trở nên im lặng, ai cũng lắng nghe Vinh nói với những lời dõng dạc và tự tin lắm. Phải công nhận người này dạn dĩ quá chừng. Ai ai cũng nhìn dồn vào hai đứa. Chuyện này là tôi vô tội. Tôi không biết trước chuyên này nên cũng quá bất ngờ và xấu hổ nữa. Tôi chỉ biết ngồi chết trân một chỗ, nhìn xuống bàn.
- Thôi thì con cháu nó lên tiếng rồi. Hai đứa nó cũng lớn hết rồi, mẹ con Dung coi coi sao.
Dì hai lớn nhất nhà lên tiếng.
- Nhưng mà đã tìm hiểu nhau kỹ chưa? Cưới xin không phải chuyện nhỏ. Hai đừa cần thời gian thêm không?
- Dạ, con hiểu, bé cũng ra trường rồi không phải vướng bận chuyện học nữa. Nếu được thì cho gia đình con bước qua rồi có cái đám hỏi trước cũng được.
Tất cả mọi người hình như đều thấy thành ý đó, và thấy cả sự gấp gáp đó. Riêng tôi thì hồi hộp và nói thật lòng cũng vui lắm, nhưng cũng có chút giận vì không được bàn trước mà Vinh tự động thưa chuyện luôn. Tôi đứng hình từ lúc nói chuyện đó tới giờ.
- Dung!
- Dạ?
- Con thấy sao? Con đã sẵn sàng chưa? Chuyện này là ở con, con chịu hay không thì nói cho bạn con biết, chứ nhà cũng không có ép uổng hay ngăn cản gì đâu.
- Dạ, để có gì con trả lời sau …
Tôi ấp a ấp úng không nói rõ chữ. Vinh thưa thốt xong ngồi xuống lấy tay qua nắm bàn tay lạnh ngắt của tôi, còn huých vai tôi một cái nhẹ. Không khí bắt đầu trở lại bình thường, mấy anh chị họ thường ngày hay chọc ghẹo thì nay chỉ nhìn tôi cười cười, chắc thấy tôi đang xấu hổ quá không dám chọc.
Ăn uống xong xuôi thì Vinh xin phép chở tôi đi một vòng. Đi café, chắc anh ta cũng biết là tôi đang bực đây mà.
- Tại sao lúc nào anh cũng làm em bất ngờ theo cái cách kỳ cục vậy hả?
- Rồi, chửi đi, anh nghe. Em cũng nói đó vì anh muốn em bất ngờ nên anh mới không bàn trước với em.
- Bực anh thiệt, tánh tình kỳ cục quá!
- Thôi, anh suy nghĩ cả đêm mới dám mở miệng nói đó, đây là cơ hội tốt nhất rồi. Xin lỗi bé, nhưng anh thật sự không chờ được nữa. Nhất cự ly nhì tốc độ mà em. He he.
- Nếu em không chịu thì sao anh?
- Vậy em phải nói lý do em không chịu đi?
- Vậy anh nói thử lý do mà em nên chịu coi?
- Thì quan hệ nghiêm túc, không làm mất thời gian tiền bạc, em nói là em sẽ bù đắp cho anh. Em còn nói là chỉ cần anh chấp nhận tất cả thì em sẽ yêu anh nhiều hơn. Với lại em cũng nhiều tuổi rồi. Bao nhiêu lý do đó không đủ để em gật đầu hay sao? Hay em chưa sẵn sàng điều gì?
- Anh thật sự thương và muốn cưới em chứ?
- Không thì anh nói làm gì?
- Nhưng sao lúc nào anh cũng làm cho em bị đơ vậy?
- Thật ra là anh thích làm em bất ngờ. Thứ hai là lúc em đơ, em quê nhìn dễ thương lắm. Nếu bây giờ em không chịu thì là do một lý do thôi.
- Lý do gì?
- Em chưa yêu thương anh thiệt lòng.
- … Em thiệt lòng mà.
- Ừa, vậy hãy để cho anh được đường đường chính chính gắn bó với em đi! Anh lãng mạn được tới cỡ này thôi nghe.
Tôi như tự huyễn hoặc về một mái ấmgia đình, về ngôi nhà và những đứa trẻ, về tất cả những sự ủng hộ của người thân. Cơ bản tôi đã đồng ý rồi, tuy quen nhau chưa lâu mà chúng tôi đã dính nhau như keo 502 vậy, tôi chỉ õng ẹo thêm một chút vậy thôi.
Từ nhỏ tuy không phải gia đình thiên kim tiểu thư nhưng mẹ và ngoại không để tôi thiếu thứ gì. Cho nên lớn lên tôi không quan trọng hình thức và vật chất nhiều. Tôi là đứa ngang bướng do thiếu thốn tình cảm của cha. Đến tình cảm của nhà bên nội cũng không có nên tôi có chút thiên về hướng nội, dễ điên và dễ khóc. Tôi chỉ yêu người yêu mình, yêu người che chở bảo vệ mình. Và bây giờ, người con trai đó, anh yêu thương tôi. Chúng tôi cãi vã nhưng chưa một lần làm tổn thương nhau. Tuy tình cờ quen biết qua mạng nhưng số phận đã đưa hai con người đau khổ vì yêu đến với nhau. Ngay từ đầu, trong khoảng thời gian tâm sự ngắn ngủi mấy ngày khi tôi an ủi Vinh thì những cái xấu trong quá khứ của chúng tôi đã nói cho người kia biết hết. Nói cách khác, người ta yêu nhau qua những cái nhìn tốt đẹp, những điều lãng mạn thì chúng tôi đến với nhau bằng những niềm đau, những khiếm khuyết và cả những lỗi lầm, vấp ngã. Có phải bây giờ đã đến lúc viết một trang mới cho cuộc sống, trong màu áo cưới trắng tinh. Tôi là cô dâu không trinh trắng nhưng tình yêu của tôi đủ đàng hoàng và trưởng thành.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 19