1 - Hình bộ quan, tam tiểu thư Diệp Phương Nhã tiếp chỉ. - giọng thái giám vang lên.
- Thần nghe chỉ. - Cả Diệp Gia đều quỳ xuống nghe thánh chỉ.
- Diệp Gia có nhi nữ, đã đến tuổi cập kê, tài sắc vẹn toàn, theo thánh chỉ của hoàng thượng, tuyển vào cung làm tú nữ.
2 - Bắt đầu đi.
Nhận được thánh ý, Hoàng hậu liền quay xuống, phẩy tay. Thập nhị vị tiểu thư đã được chọn lọc kĩ làm tú nữ bước ra. Diệp Phương Nhã là người thứ bảy.
3 Thái giám điện Kiến Trung liếc nhìn khay thẻ bài trước mặt, xếp thêm ba thẻ bài bằng gỗ lên. Từ tài nhân cho đến tiệp dư vẫn phải dùng thẻ bài bằng gỗ, đâu như những vị trên kia, thẻ bài bạch ngọc(*) phỉ thúy(*) sờ mà mát lạnh cả người.
4 . . . Sáng hôm sau. . .
Diệp Phương Nhã mở mắt. Đập vào trước đồng tử đen láy của nàng là khuôn ngực rắn chắc của Mạc Kỳ Thiên. Cằm hắn đang khẽ tựa trên đỉnh đầu nàng, đôi tay cũng vòng qua ôm thân hình mảnh mai của nàng vào lòng.
5 Cung Cảnh Phượng
Hoàng hậu ngồi phê sổ sách hậu cung, nghe Y Hòa bẩm báo về vị Diệp quý nhân vừa được sủng hạnh đêm qua, hỏi lại:
- Hoàng thượng. .
6 Thêm một “đêm xuân” tràn ngập nữa, nàng lại tỉnh dậy trong vòng tay của hắn. Khẽ cựa mình, mắt phượng sắc bén bật mở, thậm chí khiến nàng không kịp nhắm lại mắt, bèn bốn mắt đối nhau, sắc bén bỗng chuyển chút ôn nhu, hắn hôn nhẹ lên trán nàng:
- Nàng hôm qua mệt rồi, nghỉ ngơi thêm đi.
7 . . . Quay lại đêm hôm trước. . .
Nàng tựa người trên kỉ, đôi tay ngọc ngà lấy dầu bôi lên đầu gối đã trầy xước rớm máu, môi dưới cắn chặt cố không phát ra tiếng kêu.
8 Mạc Kỳ Thiên vừa tan triều liền cho kiệu hướng về ngự thư phòng. Ngả người trên kiệu, lại vẫn nhớ đến dáng vẻ của nữ nhân ngốc nghếch kia, cũng tự hỏi lại chính hành động của mình.
9 Yến tiệc xong xuôi, nàng được Trúc Mai đỡ về Lạc Tiên điện. Ngồi xuống kỉ, tháo trâm cài, để mái tóc đen dài phủ xuống quá lưng, nàng lại nhớ tới vị Thục phi đó.
10 Chiều, tại ngự thư phòng. . .
- Hoàng thượng, hôm nay. . . có lật thẻ bài hay không ạ? - Trương Cảnh Đức khẽ hỏi, hai tay cẩn thận dâng khay đựng thẻ bài lên.
11 Diệp Phương Nhã ra khỏi điện, tiến đến cung Cảnh Phượng của Hoàng hậu. Giờ nàng đã là phi tần có phẩm vị, cuộc sống hàng ngày buồn chán lại có thêm một việc làm nữa: thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
12 Trong lòng nghi vậy, ngoài mặt Thái hậu vẫn tỏ rõ quyền uy của mình:
- Ngươi là Diệp Phương Nhã? Thiên chiêu hoa?
- Thưa Thái hậu nương nương, phải ạ.
13 Quay về Lạc Tiên điện, nàng thả người xuống kỉ. Vẫn là không thể xem thường hai kẻ họ Lã kia, dù không được sủng ái nhưng một người là Thái hậu, một người cũng là quý tần, nay khả năng cao còn mang trong mình Long tử.
14 - Hoàng thượng giá đáo! - Tiếng công công vang lên. Tất cả phi tần đều đứng dậy hành lễ.
Thoáng thấy bóng hoàng bào lướt qua, nàng đầu cúi thấp, lại khẽ nhìn liếc lên phía trên.
15 Tiệc tàn, nàng theo các phi tần khác đồng loạt thoái lui. Bước ra khỏi Từ Linh cung, nàng theo con đường qua Ngự hoa viên, lại thấy Lã Hiền tần gọi với theo:
- Thiên chiêu hoa, sao vội vàng vậy?
- Thần thiếp thỉnh an Lã Hiền tần.
16 - Mọi việc điều tra đến đâu rồi? - Mạc Kỳ Thiên vừa từ đại điện trở về đã hỏi Trương Cảnh Đức.
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nói vẫn đang điều tra ạ.
17 “Rầm!” - Mạc Kỳ Thiên tức giận đập mạnh tay xuống nghiên án. Bên cạnh, sắc mặt của Thái hậu cùng Hoàng hậu cũng chẳng khá hơn là bao. Nhìn Thiên chiêu hoa đang bất tỉnh nằm một bên, ánh mắt chán ghét hướng tới Lã hiền tần, hậu cung này, rốt cuộc còn là của hắn hay không?
- Hoàng thượng, thần thiếp thực sự bị oan.
18 Tỉnh dậy, thấy nữ nhân trong lòng vẫn còn say ngủ, hắn định xoay mình rời khỏi giường, lại thấy cánh tay nữ nhân choàng qua người kéo mình lại. Nàng tựa như còn mơ ngủ, chỉ cảm thấy hơi ấm bên người như mất đi, vội đưa tay níu giữ lấy, lại không biết được hành động của mình có bao nhiêu phần vô lễ.
19 Nghe xong câu nói đó, nàng vội ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có chút sững sờ. Cọ đầu vào lồng ngực rắn chắc, nàng nhẹ nói, thanh âm rõ ràng là không nỡ:
- Hoàng thượng nhất định phải đi sao?
Thấy nữ nhân trong lòng đang làm nũng, hắn yêu chiều nhấc cằm nàng, để mắt đối mắt, trực tiếp hôn nhẹ lên đôi môi nữ nhân.
20 Sau khi hắn đi rồi, trong cung lại trở nên im ắng lạ thường. Hàng ngày đến Cảnh Phượng cung thỉnh an, ngươi một câu ta một câu vài lần đã hết chuyện, rồi lại qua Ngự hoa viên thảnh thơi ngắm cảnh, đúng là rảnh rỗi hiếm thấy.