Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 17

Chương trước: Quyển 2 - Chương 16



Khoảng 15 phút sau, Vinh cũng tìm thấy cái quán café nhìn đẹp, sang và lãng mạn hơn. Chúng tôi chọn một chỗ ngồi đẹp trên lầu, mát mẻ, đàng hoàng lịch sự và lãng mạn. Từ chỗ ngồi gần ngay cửa sổ, tôi có thể dõi mắt ngắm nhìn đường xá và xe cộ đi lại. Hai đứa ngồi đối diện nhau.

- Em uống gì?

- Sữa tươi.

Vinh gọi một café đá, một sữa tươi. Người phục vụ vừa quay đi, anh nhanh như chớp đã bay qua ngồi kế bên, không những vậy còn bất ngờ ôm mặt tôi và hôn môi khiến tôi không phản ứng kịp. Nhưng cái cảm giác khi được người mình thích chạm lên bờ môi thật ngọt ngào khó tả. Bị bất ngờ, bị “phê” nữa nhưng tôi vẫn giữ được tỉnh táo liền đẩy đẩy ra.

- Anh buông ra coi!

- Anh xin lỗi em, tại vì anh ghen thôi, sau này không như vậy nữa.

Tôi nheo mắt, hậm hực lườm anh nhưng chỉ là giả bộ thôi. Thật ra khi môi chạm môi thì tôi đã hết giận luôn rồi. Cái cảm giác dễ chịu bay bổng đó mới thật sự đánh thức trái tim của tôi. Tôi đã thương người này thật rồi!

- Ghen à? Em nói cho anh biết, anh Thái không phải để ghen, em đã nói sẽ không làm gì bậy với anh thì em sẽ không làm gì có lỗi.

- Em đừng có nhắc tới thằng đó nữa được không?

- Để em nói anh hiểu, không phải chỉ là bồ cũ, ảnh còn là ân nhân của em. Ảnh chính là người khiến em thay đổi. Em không làm gì mờ ám nên em không sợ anh. Sau này khi nào em có nhắn hay gọi Thái em cũng sẽ nói cho anh biết. Không nói xạo nửa lời, anh chịu không? Chịu thì chịu còn không thì dẹp, không yêu đương gì với anh nữa hết!

- Sao lại có người con gái kỳ cục như em? Em không thấy yêu cầu quá đáng sao?

- Em không thấy! Mà thêm cái nữa, anh đừng có kêu ảnh là thằng, ảnh lớn hơn anh hai tuổi đó.

- Em có chắc là không làm gì sau lưng anh không?

- Em chưa sợ anh tới mức phải làm như vậy đâu. Mà em cũng không phải con gái như vậy! Nếu thích thì em đã có thể quen lại ảnh mấy năm nay rồi. Anh cứ suy nghĩ em nói có đúng không rồi quyết định.

- Rồi, anh tin anh tin được chưa?

- Anh có thể nhắc hay nói về chị Diễm, nhưng chỉ cần anh nói xạo mà em biết thì chấm dứt liền!

- Rồi, rồi.

Không biết có phải là tại cái quán có không khí dễ chịu đó không? Hay là do anh đang trong tư thế bị động khi tôi giận dỗi nên tự nhiên nhẹ nhàng như vậy nữa. Còn tôi cũng tư lự, cũng dằn lòng dữ lắm. Nnói thì nói vậy nhưng tôi hiểu nên hạn chế nhắc về Thái trước mặt Vinh. Một người của hiện tại, một của quá khứ. Mặc dù tôi không hối hận vì những chuyện đã qua nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không hối hận vì những chuyện sắp làm. Với lại, đã lâu lắm rồi môi mới có cảm giác như vậy, tôi thèm được hôn thử lại lần nữa…

- Thôi trễ rồi, anh chở em về đi.

- Chút nữa đi.

- Chút nữa làm gì?

- Em à, anh đi Vũng Tàu chung với em nha?

- Ủa, em đi với bạn em mà.

- Coi như giới thiệu anh với bạn đi, với lại anh sẽ được ở bên em tới hai ngày.

Nghĩ cũng có lý, giới thiệu với tụi nó cho xong, nhưng tôi cũng sẽ hỏi lại ý kiến tụi nó chứ không tự quyết định vì vụ đi Vũng Tàu là tụi nó rủ.

- Để em hỏi lại tụi nó.

- Nếu bạn em chịu, anh sẽ mướn xe và tài xế cho bọn em luôn. Anh lo luôn khách sạn, anh có quen bạn ngoài đó.

Tôi ậm ờ, nói là sẽ suy nghĩ và hỏi tụi nó. Chợt tôi thấy hai đứa cũng lớn rồi mà như con nít vậy, sao mà nhanh giận nhanh huề quá. Nhưng nghĩ chắc một phần do tôi nữa nên tôi bỏ qua. Quan trọng là anh đã khai hoang bờ môi đã mấy năm nay chưa ai đụng vào.

Đến khi tính tiền xong, người phục vụ vừa quay đi Vinh lại ôm tôi, hôn một lần nữa. Lần này tôi cũng hơi bất ngờ nhưng trong tư thế đã có chờ đợi nên thả lỏng hưởng thụ. Hưởng thụ thứ có thể nói là ngọt ngào nhất từ người con trai cộc cằn đó. Hai đứa hôn quên trời đất, vì chỗ tụi tôi ngồi vắng hoe, không sợ ai nhìn thấy cả.

Về tới hẻm nhà, Vinh năn nỉ đòi chở vào tận nơi cho biết nhà nhưng tôi vẫn không chịu. Không hiểu sao tôi lại không đồng ý, hình như tôi cảm thấy chưa phải lúc. Vinh đành lủi thủi ra về. Vào đến nhà cũng gần 11 giờ rồi nhưng mẹ vẫn chưa về. Tôi gọi cho mẹ, mẹ nói gặp lại mấy anh bạn quen cũ bên nhà cậu mợ ba, họ có mời đi phòng trà nghe nhạc nên về trễ. Giờ mọi người mới bắt đầu về, có thể là ăn khuya nữa mới về nhà. Mà mẹ đi với cậu thì cũng không có gì lo hết.

Tôi chưa buồn ngủ nên lên phòng lại mở YM ra chat chít, sẵn hỏi dò mấy đứa coi tụi nó có chịu vụ tôi dắt theo ông Vinh đi Vũng Tàu không? Không ngờ cả đám ki bo, nghe có người lo lại ầm ầm chấp thuận, còn bảo coi như ra mắt phải tốn tình phí, đằng nào Dung cũng là hoa hôi của đám (hoa hôi không phải hoa khôi nhé). Chat một chút mà cười bể bụng, vẫn không thấy con Tiên online nên tôi tắt máy đi ngủ luôn. Tâm trạng chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà cứ thay đổi liên tục, từ bực mình qua suy tư rồi sau đó nóng giận, cuối cùng là thỏa mãn. Tôi xuống nhà ẵm Nemo lên phòng cho ngủ chung. Tôi hun hun cái mũi Nemo, rồi tôi sờ lên môi mình… Tôi cảm thấy nhớ anh.

“Hôm nay em cũng không dặn anh về nhắn tin cho em!”

“Vì em giận anh nên không thèm nhắn.”

“Anh xin lỗi rồi mà.”

“Em nghĩ anh không có cái gì ngọt ngào ngoài hôn giỏi, chắc đó cũng nhờ công mấy cô gái bia ôm này nọ phải không?”

“Xin lỗi em chứ anh không hôn mấy em đó. Không phải khinh bỉ gì họ nhưng anh không hôn môi người anh không thích!”

À há, cuối cùng cũng tìm thấy một điểm tương đồng, tôi cảm thấy thích thú với thông tin đó, từ nay cái môi đó là của tôi rồi.

“Còn điều ngọt ngào nhất của anh là em đó!”

“Xạo quá đi! Mà tụi bạn em chịu vụ Vũng Tàu rồi nha.”

“Ồ, nhanh vậy, em ép bạn em à?”

“Tào lao quá, thôi em ngủ mai đi học. Mai mốt anh dẹp cái quán café đèn mờ kia giùm em cái. Trời ơi, thấy mà ớn!”

“Ok! Ok! Bye bé, chúc em ngủ ngon!”

“Chúc anh ngủ ngon!”

Vâng, cảm giác khi yêu không giống nhau nhưng cứ lâng lâng, cứ thích thích và luôn dễ chịu như vậy. Hỏi sao bao nhiêu con người ta cứ đâm đầu vô lô cốt tình yêu chứ!

Loay hoay cũng tới cuối tuần, ban đầu tụi tôi định đi thứ bảy, chủ nhật về, nhưng một đứa trong nhóm bận vào chủ nhật nên đành đi từ tối thứ Sáu, ăn nhậu ở đó, thứ Bảy tắm biển, ăn nhậu xong chiều thứ bảy về. Tôi cũng đã báo với mẹ.

- Thằng bồ con có đi chung không?

- Dạ có.

- Tụi bây ngủ sao?

- Trời mẹ lo quá, trai ngủ với trai, gái ngủ với gái!

- Đừng có ngu, đàn ông mà có được sớm sẽ chán sớm, biết khôn nghe chưa con.

- Dạ con biết rồi mà.

- Ừ đi đi, mẹ cho tiền nè.

- Dạ con cảm ơn mẹ, con không xài hết sẽ trả lại, tại tiền tiêu vặt tháng của con vẫn còn.

- Không biết bơi, sóng siết gì cẩn thận nghe chưa? Nhậu nhẹt gì nhớ mua thuốc dị ứng uống, không thì ăn ba cái đồ biển vào rồi mặt lại sưng như hà bá đó!

- Dạ vâng. He he.

***

Chiều thứ sáu đi học về, tôi vội vàng tắm rửa, chuẩn bị hai cái quần đùi, hai cái áo thun với thêm một bộ đàng hoàng để mặc lúc về, khăn thì phải đem hai cái để thay đổi vì không quen lau khăn lạ. Cơ bản người tôi không được chuẩn, tụi bạn hay ghẹo “màn hình phẳng” nên tôi không dám mặc bikini. Chạy ra hiệu thuốc mua mấy liều thuốc chống say xe, mấy liều dị ứng nữa. Vinh gọi điện nói là xe sẽ qua đón tôi trước sau đó qua nhà mấy đứa bạn rồi đi luôn, trên đường đi mới ăn tối.

Gặp Vinh, đám bạn cứ liếc qua liếc lại một chút rồi tụi nó cũng hiện nguyên hình, chọc ghẹo anh làm tôi muốn độn thổ. May Vinh cũng là dân “từa lưa mắc mưa” nên mới không bị bọn nó hạ gục. Ghé quán hủ tiếu mì ăn tối, cả đám làm quen nhanh, nói cười rôm rả rồi lại lên xe, cứ mỗi lần lên xe là tôi lại chóng mặt, lúc nào cũng phải đeo khẩu trang. Đi có bảy người mà Vinh mướn cái xe mười mấy chỗ nên tha hồ nằm dài ra mà ngủ.

- Xin lỗi mấy em chứ bé Dung đi xe dở quá nên anh mới mướn cái xe bự, cho Dung nằm nghỉ. Mấy em cũng nằm nghỉ đi. Các bạn có nhu cầu xả thân cứu nước thì cứ nói, xe nhà mình thuê cũng dễ lắm, bác tài cũng vui tính nữa.

- Con Dung nó hốt được anh Vinh là VIP rồi nghe.

Cả đám nói cười hô hố, tôi thì nằm đó, bụng dạ lúc nào cũng nôn ngược ra ngoài, lâu lâu lại phải mở tí cửa xe để có không khí. Chắc do thuốc ngấm nên tôi ngủ luôn một giấc, mở mắt ra thấy đang nằm trên đùi của Vinh. Tôi lồm cồm ngồi dậy, miệng đắng nghét, Vinh nhè nhẹ đè đầu tôi xuống ra hiệu như nằm tiếp đi, bạn tôi cũng nằm hết rồi, anh còn cúi đầu hôn lên trán tôi nữa.

Gần 11 giờ, cả đám mới tới nơi, khách sạn tuy không lớn lắm nhưng cũng khá đẹp và tiện nghi. Vinh là người quen nên chủ khách sạn niềm nở lắm, họ còn cười nói và bắt tay nhau. Mấy đứa bạn kéo tôi ra một chỗ.

- Tui thấy bà nên ngủ chung với bồ bà. Bà đâu còn gì để mất nữa đâu. Tụi mình cũng lớn hết rồi có gì mà bắt trai ngủ với trai, gái ngủ với gái.

- Ủa, tui cũng tính vậy mà. Ha ha.

Tôi giả bộ chọc quê tụi nó vậy thôi chứ cứ tỏ vẻ mắc cỡ là chết với tụi nó. Cuối cùng, bảy người lấy sáu phòng, mỗi người một phòng, riêng tôi với Vinh một phòng. Thật ra thì tôi cũng rạo rực lắm, nói là giữ giá nhưng ở gần người mình thích là cứ thấy khó chịu rồi. Với lại bạn tôi nói đúng mà, còn gì để mất mà giữ gìn, mặc dù hơi sớm nhưng từ lúc hôn bữa trước là tôi đã tưởng tượng xa hơn rồi.

- Tại mình dừng lại tới mấy lần, nên ra tới đây hơi trễ rồi, quán ăn không còn nhiều. Ở khách sạn nói nếu muốn thì họ có thể làm cho mình vài món nhâm nhi, còn mấy bạn trai muốn đi đâu “xả càng” thì anh chỉ cho chỗ đi chứ anh thì không dám đi.

Vinh nói giỡn làm cả đám thích thú lắm.

- Hay đánh bài uống bia đi!

- Chơi!

Mặc dù là đứa đi xe dở nhất nhưng là đứa sung nhất, người uể oải nhưng vì đại cuộc nên tôi cũng chơi, cứ thua thì Vinh uống giùm. Tôi như mở cờ trong bụng, Vinh càng xỉn thì càng dịu dàng với tôi. Ha ha.

Hơn 1 giờ sáng, tôi gục lên gục xuống, cả đám, kể cả bác tài cũng đã xỉn hết cả, chỉ có Vinh là còn tỉnh queo.

- Thôi ngủ đi, mệt quá rồi!

Thằng bạn trong đám phán một câu xong thì gục tại bàn luôn. Cả đám phải khiêng nó vào phòng. Sau đó chúng tôi cũng ai về phòng nấy.

Vừa mở cửa phòng thì con hổ đói đã vồ lấy tôi rồi. Tôi xô anh ra, bỏ chạy vào toilet, tôi muốn mình phải sạch sẽ cho lần yêu đầu với anh. Vậy là tôi vặn nước nóng tắm. Tắm xong sạch sẽ, tôi tắt nước, thấy bên ngoài im re. Tôi mở hé cửa nhìn ra thì thấy con hổ đói đã nằm ngủ trên giường. Cảm xúc của tôi lập tức từ 500% tụt xuống còn có 10%. Tôi rón rén, nhón chân bước lại gần xem con hổ ấy ngủ say mức nào. Vừa ghé sát vô nhìn thì con hổ chồm dậy, đè tôi xuống luôn.

- Tưởng anh ngủ hả? Đâu có dễ ngủ vậy?

- Anh có nên đi tắm không? Anh không thấy dơ hả? – Tôi cười khì.

Con hổ gầm gừ đi vào trong tắm xả nước ào ào. Tôi nằm bên ngoài, lòng vừa hồi hộp, vừa nôn nao. Thấy anh mãi không ra, tôi lên tiếng trêu chọc:

- Chúc anh ngủ ngon nha! Em ngủ đây!

Con mồi khiêu khích nhưng con hổ vẫn im lặng, chẳng biết đang làm cái gì trong đó nữa. Thêm năm phút, tên con trai tôi mới quen tầm mười ba ngày trước, nhận lời yêu mười ngày trước và có buổi hẹn hò đầu tiên chín ngày trước mở cửa bước ra.

Vinh đi đến, cúi xuống ghé sát vào mặt tôi. Tôi cong người lên, mặc dù vẫn đang mặc quần áo nhưng tôi cứ tưởng mình trần trụi lâu rồi. Tôi ngửi thấy làn hơi anh ấy phả vào mặt mình, cằm tôi hất lên mời gọi. Không để tôi chờ lâu, anh hôn tôi tới tấp, môi thì hôn, tay thì sờ soạng khắp nơi. Mặc dù thở rất gấp nhưng chẳng đứa nào nói tiếng nào, cứ ngấu nghiến lấy nhau và cuối cùng cũng chính thức hòa vào nhau, ướt át, lãng mạn khi nụ hôn kéo dài mãi mà chưa thấy chán. Anh cắn vào tai tôi và thì thầm những lời làm tôi muốn phát điên…

- Anh biết là em muốn anh. Anh biết. Em có thích không?

Con mồi thất thủ, đê mê chỉ biết gật đầu tuân phục. Rồi lại quấn lấy nhau, rồi lại hôn nhau… Cơn cuồng loạn qua đi, chúng tôi không buồn đi tắm mà ôm nhau ngủ luôn, cái cảm giác cuồng nhiệt như vẫn còn chạy rần rần trong mấy sợi dây thần kinh.

Cả đám thi nhau ngủ, 9 giờ sáng mới có đứa dậy, tụi nó bắt đầu phá bằng cách gọi điện. Hai đứa tôi giật mình tỉnh dậy sau cơn hoang lạc, chạy vô toilet, nhưng bản năng lại trỗi dậy và lại thêm một cơn phê tình ái vào buổi sáng!

Mở cửa đi ra khi đã tắm xong, mặt tôi tỉnh queo…

- Cháy nhà hay sao gọi dữ vậy trời?

- Hai người làm gì mà dậy không nổi?

- Làm gì ai cũng biết rồi. À mà có mấy đứa ế thì chưa chắc biết. Ha ha.

- Sáng dậy cũng lâu nữa.

- Trong đó có một toilet thôi, lại còn thi đấu thêm một hiệp nên hơi lâu, hô hô.

Đám bạn chí chóe, tụi nó không biết tôi đang nói thiệt với bộ mặt đó… Phải công nhận từ hồi chơi với đám này, tôi vui tính hẳn. Cả đám rần rần kéo nhau xuống sảnh. Vinh vừa bước xuống thì cả đám tụi nó lại chọc tiếp. Rồi bác tài chở nhóm đi ăn sáng, xong ra tắm biển. Cả buổi trưa tới chiều, cả lũ còn chơi ngoài biển không buồn về. Ăn uống hát hò đủ kiểu, vui phải biết. Vinh cứ lâu lâu lại ôm tôi, lại nheo nheo mắt hất hất mặt với tôi, nhìn đểu cực.

- Sẵn có mấy em ở đây, anh tuyên bố luôn, sau khi test hàng thấy ngon quá anh quyết định sẽ hốt hàng luôn. Không biết chừng nào cưới nhưng hôm nay có mấy bạn Dung làm chứng, mấy nữa nhớ đi đám cưới!

Cả đám không biết Vinh đang nói thiệt hay nói chơi, ai cũng há hốc miệng. Riêng tôi thì xấu hổ cứng hết người, trố mắt nhìn. Nếu đây là cầu hôn thì chưa bao giờ tôi thấy ai cầu hôn khốn nạn như vậy!

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 18

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mạt Thế Giả Tưởng

Thể loại: Khoa Huyễn, Đô Thị

Số chương: 68


Đêm Giáng Sinh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 7


Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Ác Ma Rất Khuynh Thành

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 60


Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 144