Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 16

Chương trước: Quyển 2 - Chương 15



Tôi lầm lũi bước vô nhà, vẫn con đường và cảnh vật y chang lúc nãy, chó vẫn sủa khi nghe thấy tiếng bước chân… nhưng lòng không hân hoan nổi như lúc nãy. Không ngờ khi được ngỏ lời yêu lần nữa cảm giác lại như thế này, khác xa lần đầu tiên cách đây mấy năm, chắc tại những gì đã trải qua, chắc tại bản thân đã thu mình lại từ mấy năm nay, chắc tại tôi cũng thích người này rồi. Rồi tôi lại lo sợ rằng cả hai sẽ không giữ được nhau. Tình yêu chỉ mới chớm mà tôi đã cảm thấy stress như vầy, bản năng yêu đương hình như đã không còn mạnh mẽ. Tôi cũng đã nhận lời, và đây xác định là mối quan hệ nghiêm túc. Tôi phải nghiêm túc, muốn đối phương tôn trọng mình thì trước tiên mình phải tôn trọng bản thân. Đầu óc bâng quơ, sau tất cả những suy nghĩ phải nhường chỗ lại cho chị hai “Mặc Cảm”.

Tôi vô nhà, đóng cửa, khóa cửa, bé Nemo đã chạy chạy ra mừng, tôi ôm con vào lòng, hôn hôn vào bộ lông mịn màng của con, chợt lóe lên một suy nghĩ “có phải Nemo là sợi dây kết nối”. Tôi không còn nghĩ tới chuyện Vinh có thật lòng hay thật lòng với tôi đến mức nào nhưng tôi quyết tâm sẽ cho Vinh thấy tôi trưởng thành và nghiêm túc. Đi ngang phòng mẹ, mẹ đã ngủ, ôm Nemo lên phòng, rửa mặt thật sạch để tỉnh táo. Thở mạnh một tiếng như tự nhắc nhở “Dung đã yêu lần nữa”.

“Anh về tới nhà rồi, sao hôm nay em không dặn anh chạy xe cẩn thận và về nhà nhắn tin cho em?”

“Vì anh không xỉn mà.”

“Ừ, nhưng lần sau phải nhắn tin chứ, đâu phải phải xỉn mới gây tai nạn!”

“Em biết rồi.”

“Thôi em ngủ đi, xin lỗi em vì giờ này còn bắt em phải đi gặp anh!”

“Không có sao đâu, em ngủ nha. Chúc ngủ ngon.”

“Cảm ơn em!”

Tôi nằm trên giường và đọc những tin vừa nhắn. Cái thói quen như nghiện đọc đi đọc lại mấy tin nhắn đó lại lặp lại, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi. Nhắm mắt lại, khuôn mặt đó hiện ra cùng nụ cười tỏa nắng. Ngày mai phải làm gì bây giờ, buổi hẹn hò đầu tiên phải như thế nào mới phải?

Sáng dậy sớm mặc dù khuya ngủ cũng khá trễ, tắm táp, ăn sáng rồi cho Nemo ăn cháo nữa. Hôm nay đi học chắc gởi Nemo ngoài cửa hàng mẹ, dặn mấy chị cho Nemo ăn và uống sữa giùm. Đi học, ráng học cho xong đi chứ oải cái cảnh học hành lắm rồi. À, mà hôm nay còn phải chạy qua nhà văn hóa Phụ nữ đăng ký học trang điểm nữa.

Đang ngồi ngáp ruồi trong lớp, ôi mấy bài luận chán không tả được. 8h30, ngứa tay móc điện thoại ra nhắn tin:

“Anh dậy chưa?”

“Chưa.”

“Chưa sao trả lời tin nhắn được?”

“Vì em nhắn tin thì anh phải trả lời, khi ai nhắn tin hay gọi thì trừ mấy trường hợp anh không cầm máy, chứ ngoài ra anh sẽ trả lời hết.”

“Ừ, vậy được, em chịu như vậy, như vậy sẽ không lo lắng.”

“Em đang học à?”

“Ừ, nhưng buồn ngủ lắm.”

“Tội nghiệp em.”

“Thôi anh ngủ tiếp đi, bà cô đang liếc em, không khéo thì bả cho ăn cục phấn.”

“Giỡn thôi chứ anh dậy rồi, đang uống café, chuẩn bị đi làm.”

“Ok, bye anh.”

Sau vài dòng tin nhắn, thấy tỉnh táo trở lại, thấy vui vui còn nhiều hơn thấy nhớ nhớ. Nhưng tuyệt đối phải giữ giá. Tôi cứ bị ám ảnh phải giữ giá giữ giá là sao, không biết phải làm gì? Chẳng biết thế nào nữa, thật kỳ lạ, đầu óc của một đứa 23-24 tuổi lại mụ mị hơn lúc 18-19!

10h30 sáng lại có tin nhắn:

“Bé Dung ơi, ăn gì chưa, đi ăn trưa với anh không?”

“Cũng được.”

“Em muốn ăn gì?”

“Em đang thèm bún bò.”

“Ok, anh chạy qua trường em chờ em.”

“Thôi khỏi, anh định dẫn em đi ăn ở đâu em chạy tới luôn, khỏi qua trường chi cho mắc công.”

“Bồ bịch người ta còn đưa đón nhau đi học nữa kìa em.”

“Kệ đi, em có xe, em tự đi.”

“Vậy chừng nào mới được hẹn hò một xe.”

“Nói chung là không phải lúc em đi học!”

“Vậy anh chờ em ở vòng xoay Dân Chủ nha.”

“Ok.”

Vinh dẫn tôi ăn một quán bún bò trên đường Cách Mạng Tháng Tám nhưng trong hẻm, nói chung là ngon thiệt.

- Anh mời em đi ăn, hỏi muốn ăn gì là trả lời bún bò liền.

- Chứ em đang thèm mà.

- Ừ không có gì tại anh thấy mắc cười vậy thôi.

- Mà anh làm gì mà 9 giờ sáng còn chưa đi làm?

- Anh đại diện cho cửa hàng của ba anh.

- Cửa hàng ba anh bán gì?

- Sắt thép, các thiết bị để chế tạo máy công nghiệp.

- Ừ

- Gia đình em chỉ có em thôi hả?

- Ừ, chỉ có em. Em ở với mẹ, ba mẹ chia tay lúc em chưa sinh ra.

- Mẹ em làm gì?

- Mẹ em bán nệm, gần cửa hàng nệm của mẹ là cửa hàng gỗ nội thất của dì hai, cậu ba.

- Nhà em làm về nội thất à?

- Ừ, ngày xưa ông ngoại có xưởng mộc, cậu ba duy trì tới bây giờ, mẹ em lúc trước cũng đi làm công ăn lương, cửa hàng là mới mở khoảng 10 năm trở lại thôi.

- Chắc mẹ em thương em lắm.

- Cả nhà em ai cũng thương em. Còn anh?

- Chị hai anh có gia đình riêng ở quận 8, em gái anh đang học lớp 12. Tuy em gái anh là con nuôi, nhưng ba má anh cưng dữ lắm.

- Mình kể chuyện tình yêu cũ đi!

- Chi vậy?

- Để biết về nhau mà rút kinh nghiệm.

- Em hoang mang rồi?

- Không, em thật sự muốn biết.

- Ăn xong qua quán café cho mát rồi anh kể cho em nghe nha.

Vậy là sau khi ăn xong, hai đứa lại chạy đến café kem cũng gần đó, lại tiếp tục chia sẻ về nhau.

- Em ăn kem gì?

- Kem trái dừa!

Anh ta kêu một ly kem café, môt trái kem dừa.

- Em có vẻ tò mò quá?

- Trước đây thì không có, nhưng tự nhiên bây giờ em muốn biết nhiều thứ.

- Ừ, anh và Diễm thì anh cũng kể em nghe lần trước rồi. Vì Diễm là con của cô bạn thân của mẹ anh, mặc dù Diễm bỏ anh đau khổ vậy nhưng mẹ anh vẫn thương Diễm dữ lắm. Hôm bữa đám cưới mẹ anh còn ôm cô dâu chú rể chụp hình như con, anh bực mình ghê.

- Gia đình anh quý chị đó lắm hả?

- Nhà anh thì bình thường, chỉ có mẹ anh thôi, mẹ anh thương Diễm lắm. Mà mẹ anh cũng khó tính nữa.

- Khó lắm hả?

- Bộ muốn làm dâu hay sao mà hỏi?

- Còn ba anh?

- Ba anh đàn ông mà, dễ lắm, sao cũng được. Chị hai anh cũng dễ, còn bé út thì nó thương anh, anh làm gì nó cũng về phía anh và ủng hộ anh.

- Vậy em hỏi anh nha, hôm nay trời sáng sủa đàng hoàng em hỏi lại.

- Ha ha, em làm gì nghiêm trọng vậy?

- Em thật sự thật sự không muốn yêu đương nhăng nhít nữa, em cảm thấy không còn thời gian. Em muốn xác định một mối quan hệ đàng hoàng. Em không nhiều tuổi nhưng cũng không còn là con nít để yêu rồi giận, giận rồi yêu …

- Ý em là cưới hả?

- Đúng rồi, không phải em gấp cưới nhưng em nói để anh hiểu, đừng có kiểu sáng nắng chiều mưa, yêu rồi chia tay làm mất thời gian, tiền bạc và công sức của đối phương nữa.

- Rồi, anh hiểu. Anh sẽ nghiêm túc.

- Em cũng nghiêm túc mà. Chỉ cần anh nói anh hiểu là em thấy an tâm hơn. Bây giờ anh muốn biết gì về em thì cứ hỏi. Em sẽ không nói xạo gì cả.

- Anh biết em sẽ không nói xạo, anh tin.

- Em không ăn được hải sản, không ăn được ớt chuông. Em bị đau bao tử hoài mà không chữa khỏi, nói chung là em không kén ăn, những cái em không ăn được đều là vì dị ứng và ảnh hưởng tới bao tử.

- Ừ, rồi chừng nào em mới cho anh qua nhà em để chở em đi chơi?

- Tại sao lại qua nhà em mới được?

- Em mới nói muốn nghiêm túc đàng hoàng, thì qua nhà em là nghiêm túc đàng hoàng, ai mà cứ hẹn hò giữa đường hoài kỳ cục lắm!

- Còn anh? Anh thích và ghét gì?

- Anh thích đá banh, coi đá banh, ghét gặp ai nhìn xạo xạo giả tạo. Nếu anh mua vé số, gặp cụ ông cụ bà già già anh sẽ cho thêm tiền nhưng đừng có xin, xin là anh không cho. Mấy vấn đề khác anh không quan trọng.

- Ủa, kỳ vậy?

- Anh thích những việc làm tự phát, anh không thích người khác áp lực lên anh điều gì.

- Từ hồi chia tay chị kia, anh đi chơi gái, massage gì đó bao nhiêu lần?

- À, cái này anh nói luôn. Công việc của anh là phải giao tiếp nhiều, đàn ông nên mời toàn vô mấy quán ăn có tiếp viên nữ, ăn nhậu xong thì thường là sẽ đi tiếp tùy theo tính chất, nhưng đa số là đi tiếp, tiếp là sẽ đi bia ôm, karaoke ôm… Nhưng anh hứa với em, nếu anh có em thì anh sẽ không làm gì có lỗi với em. Nên anh nói chuyện này hy vọng em thông cảm và hiểu cho anh. Em hỏi anh đi vậy bao nhiêu lần làm sao anh nhớ được, khó quá!

- Nhậu ngon không mà sao đàn ông thích nhậu vậy?

- Em thấy nhậu mệt hay sướng? Mệt phải không? Mệt thì ai mà thích em? Chẳng qua là kiểu thủ tục hay hủ tục thôi, kiểu như từ ngày xưa rồi. Em có ghen không?

- Có, nhưng nếu anh nói vậy thì em sẽ cố gắng. Nếu anh đi ra ngoài công việc em sẽ thông cảm. Nhưng chỉ cần anh để em biết những quan hệ ngoài luồng, những mối quan hệ có tình cảm ngoài bàn nhậu, bàn tiếp khách gì đó… thì anh đừng có hỏi tại sao em ác?

- Em làm gì mà ác?

- Em không biết, điên lên thì em làm gì? Tự sát em cũng dám làm thì biết đâu được!

- Ha ha, anh chưa thấy ai đe dọa mà cái mặt dễ thương như vậy! Ha ha.

- Em nói thiệt.

- Rồi, anh hứa!

- Đừng làm gì có lỗi sau lưng em, đừng lừa dối em. Em cũng vậy!

- Anh biết rồi bé! Anh hứa, và anh nói cho em biết một tin vui từ anh đó là anh là người giữ lời hứa.

- Anh đã quên hẳn chị Diễm kia chưa?

- Anh thật sự chưa quên hẳn nhưng anh thích em hơn! Thiệt đó.

- Nhưng chị đó cũng lấy chồng rồi, em cũng không phải lo anh quay lại...

- Ừ, cũng suy nghĩ xa quá há! Bữa nào anh sẽ mời em đi ăn với chị hai và út của anh!

- Được không?

- Được mà, em cứ tự nhiên như cách em đang sống là được. Không phải khó chịu hay khép nép gì cho mệt. Nhà anh, ngoài má anh ra ai cũng dễ hết.

- Nhưng má anh có thương anh không?

- Có chứ, má anh thương anh nhất nhà mà. Nhưng má anh hay kiểu muốn anh phải làm cái này, làm cái kia theo ý của má, mà anh đâu có chịu, lúc nào cũng cãi lại. Nên miệng má anh lúc nào cũng chửi. Nhưng anh biết má anh thương anh!

- Ừ.

- Chiều em đi học tiếp hả?

- Không, chiều em nghỉ nhưng em phải đi đăng ký học cái khác.

- Em học thêm gì?

- Em học trang điểm.

- Ha ha, trang điểm vì anh à? Anh cũng không quan trọng hình thức bề ngoài lắm, con gái trước tiên phải thơm tho sạch sẽ và ăn mặc đàng hoàng như em đây là ok rồi!

- Không, cái này em quyết định trước hôm qua mà, không phải vì anh đâu!

- Ừ, vậy anh mua tặng em cái gì được bây giờ, anh ngu mấy vụ quà cáp lắm.

- Thôi khỏi, em cũng chưa biết mua gì. Cái đó tính sau đi.

- Em có thích được tặng quà không? Sinh nhật em tháng mấy?

Cuộc trò chuyện mang tính chất tìm hiểu cứ như vậy mà trôi qua. Có phải cuộc hẹn hò đầu tiên của lần yêu thứ hai nó như vậy? Không mượt mà, lãng mạn, thậm chí còn có phần khô khan nữa, nhưng xem ra cũng được, biết thêm một chút về đối phương.

- Em có hay giận không?

- Có, nhưng có lý do em mới giận chứ không tự nhiên giận.

- Khi có lý do thì nói anh mới biết, chứ em giận đùng đùng mà không nói anh biết vì sao thì anh cho em giận luôn, rồi anh giận lại em luôn đó nha.

- Sao lại có đàn ông nào nói như vậy với con gái trong lần hẹn hò đầu tiên?

- Không, anh nói thiệt, anh nói để em biết, đó là một động thái nghiêm túc của anh.

Vinh chớp chớp mắt với tôi, tôi nghĩ người lạ cũng lạ thiệt, nói chuyện thì không nhẹ nhàng gì hết, hình như có bia rượu vô mới nhẹ nhàng một chút thì phải.

Ăn xong Vinh chạy về chỗ làm, tôi chạy qua Lý Chính Thắng đăng ký học. Chiều về nhà mua đồ nấu cơm cho mẹ. Hơn 6 giờ, hai mẹ con cơm nước, xong ngồi coi tivi.

- Con có bạn trai à?

- Dạ?

- Có không?

- Sao tự nhiên mẹ hỏi, bộ con có gì khác sao?

- Không, mẹ hỏi vậy thôi. Mấy năm rồi, không quen đứa nào khác à?

- Thật ra thì con đang quen một người…

- Ừ, coi được thì dắt nó về nhà chơi, lần này phải cho mẹ biết mặt, đứa nào làm khổ con thì biết tay.

Tôi cười như mếu, chưa gì mà mẫu hậu đã ra chỉ thị dắt về nhà rồi. Thôi thì chờ một ngày nào tiện thì dắt thôi.

- Con gái cũng lớn rồi, cũng đủ tuổi yêu đương rồi coi cưới hỏi đi là vừa.

- Ủa, bao nhiêu cưới thì đẹp mẹ, con nghe nói từ 24 tới 27?

- Nói chung gặp thằng thương thì cứ học cho xong cưới là vừa, tại con trễ hai năm không thì chắc cũng cưới được rồi.

- Mà cưới ai mẹ ơi, cưới hỏi gì?

- Nói tới cưới cũng oải, như ba con… Chậc, nhưng mà thôi, số mẹ khổ thương ngay một người không ra gì. Thôi thì con phải khác, phải hạnh phúc.

- Dạ...

Nghe mẹ nói mà thấy thương, có ai đời bỏ vợ bỏ con hai mươi mấy năm không về tìm một lần. Kể ra mẹ cũng mạnh mẽ, cũng không đi tìm, chắc là hận lắm.

- Mà mẹ, bộ đó giờ mẹ không đi kiếm ổng luôn hả?

- Kiếm gì, ổng ở lù lù ngay Sài Gòn. Mẹ biết nhà mà. Tại mẹ không thèm quan tâm thứ người vô trách nhiệm đó thôi. Là đàn ông, cái quan trọng nhất là trách nhiệm, uy tín. Cái thứ nát rượu rồi còn gái gú đó, mẹ dứt ra được mừng gần chết, thiếu điều cúng heo quay chứ tìm kiếm gì. Ngày đó cũng may ổng bỏ mẹ con mình, không thì còn phải khổ dài dài. Nghe đâu vợ sau cũng có hai, ba đứa con rồi.

- Mẹ hận hả?

- Không hận, nhưng không muốn thấy bản mặt đó nữa. Nhưng nếu con cảm thấy muốn gặp, lá rụng về cội, nước mắt chảy xuôi, muốn thì tìm.

- Con không tìm kiếm làm gì, mệt!

- Ừ, nữa có gả con mẹ cũng không cho biết. Loại người không có tình nghĩa, vô lương tâm.

- Ủa mà ổng thương mẹ không?

- Thương, xỉn vô mới thương. Mà ngày xưa tại mẹ ngu… Giờ con phải khác nghe chưa. Mẹ ghét thứ đàn ông nát rượu.

Thôi rồi, ngẫm lại sao Vinh cứ giống như người đàn ông đó vậy? Cũng nhậu nhiều, rồi nhậu vô lại tình cảm hơn. Đau đầu và lại tiếp tục hoang mang. Không biết có phải là loại đàn ông chưa có thì muốn có cho bằng được, có xong rồi lại bỏ không? Có một sự trùng hợp, mặc dù không giống hệt nhưng nói sơ qua là thấy giống rồi.

- Người ta nói lấy người thương mình chứ đừng lấy người mình thương. Nhưng mà lỡ thương quá rồi thì sao mẹ?

- Thì khổ thân, khổ tâm chứ sao?

- Dạ, thôi để con suy nghĩ kỹ lại.

- Suy nghĩ cái gì?

- À, dạ không mẹ.

- Thôi mẹ đi qua nhà cậu ba chút, cậu ba biểu tối nay qua chơi, có mấy anh bạn cũ ngày xưa của cậu ba bên châu Âu về, con đi không?

- Dạ thôi, mẹ đi đi.

Tôi có nên suy nghĩ lại, hay là phải hỏi thẳng anh Vinh. Chuyện chưa đến đâu mà cái kiểu hỏi khô khan máy móc của tôi có khiến cho anh thất vọng không? Tự nhiên tôi cứ hỏi hỏi mấy câu vô duyên như vậy, bản thân tôi còn thấy suy nghĩ của mình vô lý nữa mà. Không lẽ cứ rượu bia là phải hư hỏng, đểu cán? Tôi tin Vinh mà, nhưng ngày xưa cũng vì mẹ tin nên mẹ mới khổ. Ôi, tôi tự thấy mình như nghiêm trọng hóa vấn đề, lên phòng chat chít cho khuây khỏa.

Mới login YM thì đã nhận một đống tin nhắn offline của Tiên, của Vinh và của nhóm ế.

Tiên điên:

“Ê, chuyện mày với ông kia sao rồi? Kể nhanh coi.”

“Tao là tao thấy hay là mày cua ổng luôn đi khỏi chờ ổng.”

“Mà có gì pm tao liền nha!”

“Tối nay tao qua nhà nhỏ bạn tham gia tiệc ngủ con gái. Tụi tao cũng mới thi xong nên được nghỉ, không biết sáng có về sớm hay không. Có gì mày cứ pm tao đi, nếu online tao đọc.”

Ế: Nhóm này rủ đi Vũng Tàu cuối tuần này, nhưng bà L không đi vì nhà có đám dỗ ở quê.

Vinh: Anh gửi lại cho tôi cái đoạn chat hôm nọ để chứng minh là tôi có hỏi anh thích tôi hả...

Quyết định để sáng nick, phải nói chuyện với nhóm ế cái đã. Tôi cũng báo giống bà L là tôi có bạn trai, cả nhóm lại bay vào xỉa xói đủ kiểu, kêu là vì sợ đóng tiền nên có bồ gấp gì tùm lum. Tôi hứa cuối tuần này tôi sẽ đi Vũng Tàu, tụi nó mới hạ hỏa xuống tha lỗi, giờ nhóm còn có bốn người, tôi cam kết là nếu rảnh sẽ tham gia các cuộc chơi bời ăn nhậu. Rồi tụi nó hỏi ai, tôi cũng tình thiệt nói là ông Vinh rồi tụi nó tha hồ mà hả hê vì trước đó tụi nó đã phán mà tôi cứ chối bay chối biến. Rồi tụi nó còn đòi ra mắt nữa, còn đòi rửa bồ nữa. Phải nói may là chat chứ ở ngoài chắc tụi nó đánh hội đồng có mà chết.

BUZZ!

“Em đây.”

“Em đang làm gì?”

“Em online chat với bạn.”

“Có nghĩ về anh không?”

“Anh có xỉn không?”

“Không, hôm nay anh không uống.”

“Ừ, lúc anh tỉnh anh vẫn thích em phải không?”

“Sao em hỏi vậy?”

“Em hỏi thì anh trả lời đi!”

“Anh thích em mà.”

“ Nói chung em có lý do để hỏi anh nhưng không tiện nói thôi.”

“Em nghi ngờ tình cảm của anh hả?”

“Không, em không biết nói sao, em không nghi ngờ. Em chỉ sợ.”

“Em sợ gì?”

“Nhiều thứ lắm, mà thôi, nói chuyện khác đi!”

“Anh còn có một tính nữa là khi nói chuyện gì phải nói xong chuyện đó, đừng nói dở dở xong rồi cho qua, như vậy không giải quyết được vấn đề.”

“Ừ em biết rồi.”

“Em nói rõ đi, tại sao em lại hỏi anh tỉnh hay xỉn rồi thích em là sao?”

Tôi không thể cho qua nữa rồi nên kể cho Vinh nghe về chuyện của mẹ bị ba bỏ mà mẹ kể hồi nãy, nhưng tôi lại nói đó là chuyện của một người bạn chứ không phải chuyện của mẹ mình.

“Anh chỉ cần em tin anh, em sẽ không làm em khóc đâu. Tuy là chỉ mới bắt đầu, anh không biết nói sao, cũng không thể cứ như vậy và dồn ép em phải say đắm nhau. Nhưng anh sẽ tôn trọng em tuyệt đối, chỉ cần em tin anh thôi.”

“Em cũng tôn trọng anh mà.”

“Và còn cái nữa, đừng nói là bắt anh bỏ nhậu hay gì, cái đó anh tự biết, anh thật sự không thích người khác bắt anh làm bất cứ điều gì.”

“Anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng lãng mạn hơn chút được sao?”

“Vì anh là như vậy, anh sống như vậy, nếu anh khác đi để được em thích anh hơn thì đó là giả tạo. Em có thích một người giả tạo không?”

“Em sẽ không nói tới chuyện anh bia rượu gì hết nhưng khi anh xỉn thì anh đừng gặp và cù nhây với em, em không thích.”

“Ok em.”

“À, thứ bảy và chủ nhật này em đi Vũng Tàu với bạn.”

“Có con trai không?”

“Có trai có gái.”

“ …”

“Sao vậy? Mà em chỉ nói anh biết chứ không phải em xin anh đâu.”

“Ừ, tôn trọng quyền cá nhân, nhưng anh nghĩ cũng đến một lúc nào đó, mối quan hệ lâu dài và nghiêm túc thì phải giới thiệu gia đình và bạn bè. Em suy nghĩ đi nha, anh đi ra ngoài chút.”

Sao vậy trời? Hình như mới chat xíu mà thấy khó chịu rồi, mà những người trái ngược tính cách vậy có yêu nhau lâu dài được không? Kỳ lạ, người gì mà không có nổi một chút dịu dàng với người con gái mình thích, cộc cằn tợn luôn, không biết là có máu bạo lực hay không nữa? Bắt đầu thấy nản chút đỉnh, nhưng nghĩ lại nếu mới bấy nhiêu đó mà đã chán thì tầm thường quá, yêu nhau phải yêu cả những cái xấu của nhau. Nghĩ lại anh ta nói cũng đúng mà đâu có nói sai, chỉ là không phải cách nói theo kiểu mình muốn. Thôi thì chính mình cũng không muốn ai bắt mình làm theo ý người khác còn gì, phải nhịn để chứng minh mình trưởng thành!

Treo máy đó, tôi nằm lăn ra giường, cầm điện thoại lên, tự nhiên một khắc thôi tôi nghĩ tới Thái. Tôi cũng nghĩ mỗi người mỗi khác, không thể nào muốn Vinh như Thái, đó là sai trái. Và chính tôi đã chọn cách đánh mất Thái còn gì. Thôi thì tự làm tự chịu, cứ tiếp tục coi mối quan hệ đi tới đâu. Không hiểu sao lại bấm số gọi cho Thái...

- Alo

- Anh khỏe không?

- Anh khỏe, còn em khỏe không?

- Dạ em cũng khỏe. Em gọi hỏi thăm và muốn nói với anh là…

- Em có bạn trai phải không?

- …

- Chúc mừng em, chúc em hạnh phúc.

- Em xin lỗi.

- Chuyện qua rồi. Giờ nghe em tìm được tình yêu anh cũng mong em hạnh phúc. Anh mong người đó yêu em nhiều, tình yêu lớn đủ để bao bọc cho em, bảo vệ em và sẽ có một kết thúc đẹp.

Tôi nghẹn lời. Giọng nói của Thái ấm áp, dịu dàng và vẫn thấu hiểu tôi như ngày nào. Tôi đã làm anh đau nhiều quá rồi, giờ tôi phải nói ra tôi cũng đã tìm được tình yêu mới để mong anh cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.

- Em xin lỗi anh. Em cũng mong anh hạnh phúc. Em cũng muốn thỉnh thoảng có thể được nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm anh.

- Em đừng khóc. Dung nói chuyện nghe chín chắn rồi, anh yên tâm lắm.

- Không bao giờ em quên anh hết, em xin lỗi anh!

- Anh cũng vậy, anh thực tâm luôn mong em được hạnh phúc, khi có chuyện gì vui hãy chia sẻ với anh, anh luôn sẵn sàng. Với ai chứ với Dung thì anh luôn sẵn sàng.

- Cảm ơn anh, chào anh, chúc ngủ ngon.

Chưa để Thái chúc lại, tôi đã tắt máy, tôi co người lại, nằm đó, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào. Không phải tôi thấy hối tiếc đâu, không phải tôi vương vấn, chỉ là tôi thấy mình thật nhỏ bé. Sao cứ phải tốt với tôi cho đến giờ phút này, không một câu nặng nhẹ. Tại sao trên đời lại có người đàn ông hiền từ và cao thượng như vậy? Không biết suốt thời gian qua Thái sống thế nào, có khổ sở như tôi hay như Vinh không? Tôi gọi điện với thành ý nhưng không biết cú điện thoại này có làm anh tổn thương nữa hay không? Từ thâm tâm, tôi muốn nói triệu triệu lời xin lỗi. Hơn ba năm qua, bất cứ vết thương nào cũng đã lành, cảm giác cũng đã chai sạn hoặc tốt hơn, riêng cảm giác tội lỗi của tôi, chưa hề nguôi ngoai. Em xin lỗi anh, Thái ơi!

Điện thoại reo, là Vinh, tôi đang khóc khịt mũi không muốn nghe máy, nếu nghe anh ta sẽ lại hỏi ngay, những câu hỏi khô khan lại làm tôi thấy khó chịu. Mà cứ reo như vậy, tôi đành bắt máy.

- Alo, em mới nói chuyện với ai mà thấy bận máy lâu vậy?

- Bạn em, mà lần sau anh đừng điều tra em nói chuyện với ai kẹt máy nữa, khi anh hỏi vậy em thấy kỳ lắm.

- Ok em. Em khóc à?

- ...

- Anh xin lỗi, anh không nghĩ chat như vậy làm em buồn.

- Không phải tại anh đâu, không có gì.

- Vậy sao em khóc?

- Em gọi điện cho người yêu cũ…

- Để làm gì? – Anh bắt đầu nói lớn.

- Em gọi để nói là em có bạn trai rồi, không còn vương vấn gì nữa. Em cũng mong anh ấy có bạn gái đi! Được chưa?

- Còn quan tâm nhau quá mà!

- Nếu mà em còn quan tâm thì em đã tìm tới lâu rồi, không có chờ đến bây giờ đâu. Anh nghĩ em chỉ như vậy thôi phải không?

- Em nói là tôn trọng anh?

- Em không tôn trọng anh chỗ nào?

- Tại sao em lại gọi cho người yêu cũ, rồi nói với anh là em gọi cho người yêu cũ?

- Em có thể nói xạo, nhưng em thấy em không làm gì mờ ám để nói xạo, vì em nghĩ anh là người yêu của em, em công khai chuyện đó, như vậy là không tôn trọng anh hả?

Hai đứa bắt đầu lớn tiếng với nhau, may mà nhà không có ai.

- …

- Mới có một ngày thôi, anh đã như vậy rồi, mà anh còn nói nếu em là người quay lưng thì em sẽ hối hận. Em nghĩ anh nói ngược rồi, nếu dừng lại ngay bây giờ cũng không sao cả. Em chịu được.

- Anh không có ý đó. - Giọng anh dịu lại.

- Vậy em hiểu sai ý anh rồi hả? Anh muốn em phải nói xạo khi gọi cho bồ cũ, trong khi em không làm gì sai sau lưng anh để phải giấu anh… Mình mới bắt đầu một ngày thôi anh à!

Chỉ mới hẹn họ được một ngày đã có một cuộc cãi vã um trời. Tôi bực không tả nổi, tôi tự hỏi mình có phải đã sai lầm không? Tại sao lại như vậy? Tại sao người đàn ông này anh ta lại cộc cằn như vậy, trong khi tôi đã tự nhủ với lòng là sẽ chín chắn hơn, là trưởng thành hơn. Tôi tức đến nóng mặt, nhưng không khóc vì chuyện này không đáng phải khóc.

- Em thấy cả hai người đang nóng giận quá rồi, ai cũng cần thời gian suy nghĩ thêm. Nếu tin nhau và hiểu thì tiếp tục còn không thì dừng lại cho đỡ mất thời gian.

- Anh tin em, anh xin lỗi đã nóng giận.

- Ok, vậy chúc anh ngủ ngon.

- Còn sớm mà, gặp nhau chút được không em?

Đang bực mà nghe câu xin lỗi, tôi như từ chảo lửa được thả xuống hồ bơi, cảm giác được xoa dịu tức thì. Tôi cũng muốn gặp, để coi coi anh ta sẽ nói gì khi đối mặt với tôi. Tôi chỉ cúi đầu khi làm sai, còn khi tôi không làm sai tôi sẽ nhìn vào người đối diện coi họ giải thích thế nào khi đã phản ứng như vậy với tôi đây.

- Bây giờ là 9h40’, khoảng 10h30’ là em phải về ngủ mai đi học, mấy giờ anh qua thì tùy anh.

- Ừ, anh qua liền, qua tới anh sẽ gọi em.

Như mọi khi, khoảng 25 phút anh ta qua tới ngã tư, gọi điện thoại. Tôi đi bộ ra, để coi khi đi chung xe anh sẽ như thế nào đây. Tôi lại tiếp tục bị ám ảnh bởi liên khúc “phải giữ giá”.

Vưa thấy tôi đi bộ, anh ta mừng rỡ, chạy vèo xe qua chỗ tôi đứng. Mặt tôi vẫn vô cảm, không vui không buồn. Tôi leo lên xe, ngồi xa.

- Đi café một chút thôi, anh xin lỗi.

- Ừ, sao cũng được.

Vinh chạy ù tới cái quán café sân vườn tối thui hôm nọ.

- Hết quán hay sao mà anh chạy tới cái quán đèn mờ này?

- Thôi mà, anh muốn ôn lại kỷ niệm.

- Mới cách đây một ngày đã thành kỷ niệm rồi à?

- Thôi, em vô đi.

Tôi vùng vằng nhưng cũng đi vô. Quán café gì mà cặp cặp ngồi dính lấy nhau, trời tối đèn tối nhưng tôi vẫn thấy rõ mồn một họ đang ôm nhau, hôn nhau. Có mấy cặp còn làm mấy chuyện kinh dị hơn.

- Em thật sự không thích quán này, đi quán khác đi.

- Rồi được rồi, đừng có xụ mặt nữa.

- Anh quên đi.

Cứ như vậy, tôi đi trước, anh lẽo đẽo theo sau, không nắm tay, đi xa, mặt tôi vẫn giữ nguyên vẻ không cảm xúc.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 17

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Người Vợ Ma

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 11


Pháp Y Quỷ Tiên

Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không

Số chương: 17



Em Là Vợ Của Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 4