Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 15

Chương trước: Quyển 2 - Chương 14



Về nhà tôi lại nựng nịu Nemo một hồi, rồi lên phòng, mở máy tính để tám với con Tiên điên. Cái con điên đó là trùm suy diễn, chỉ cần nói với nó một câu là nó suy nghĩ tới đâu đâu, nên mỗi lần cần tâm sự với nó cũng ít nói dai lắm. Không hiểu sao nó không học điều tra mà học y. Tôi kể nó nghe chuyện hôm qua, rồi kể nó nghe chuyện có Nemo.

“Gởi webcam coi con chó coi mày.”

“Ok.”

Con điên thấy con chó chu choa không ngớt, cưng quá trời, còn dặn tôi là đừng cho ăn cơm, phải mua thức ăn cho chó, mua đồ cho Nemo mặc nữa, chừng nào nó về nó sẽ mua quà.

“Ê, chắc ổng cũng thích mày rồi đó, tao luôn cảm giác như vậy.”

“Không đâu, sợ tao thích ổng trước thì có.”

“Mày thích ổng hả?”

“Tao không chắc, nhưng tao cứ thấy lo lo.”

“Thương hại đó con, tại mày thấy ông ấy tội nghiệp.”

“Không biết nữa, tao biết là ổng đau khổ, còn tao với ổng có biết nhau nhiều ngoài chuyện ổng kể đâu nhưng tao thấy lo lo cho ổng sao đó.”

“Rồi sao?”

“Rồi ổng nhắn tin tao không trả lời, tao sợ tao lại dính vô chuyện của ổng.”

“Nhưng mà mày có thích ổng thì có sao?”

“Tao sợ là ổng sẽ lấy tao để lấp vô khoảng trống kia...”

‘Ừ cũng phải.”

“Tao muốn hai người phải tìm hiểu và thích nhau, tao không thích thương nhau cho đã không chịu tìm hiểu rồi lại chia tay, đổ tại không hợp cái này cái kia.”

“Mày làm tao tò mò về ông này quá, nhưng theo mày nói tao thấy cũng ga lăng mà phải không?”

“Ừ, ga lăng... nhưng không phải kiểu quan tâm như Thái.”

“Mày nhảm, mỗi người mỗi khác, hở cái Thái, Thái. Sao mày không nghĩ là mày thấy thích người ta để lấp khoảng trống của Thái?”

Ờ, con bạn nói cái này cũng thấy có lý, có phải tôi đang tìm một người có điểm tương đồng để thay thế Thái không? Tôi chỉ hết những ngày đau khổ chứ đã quên Thái đâu. Suy nghĩ lại thấy rối trí, nhưng tôi đã quan niệm rồi, đối với người sau tôi phải bù đắp hơn, phải yêu thương trưởng thành hơn, nếu tôi tìm một người chỉ để thay thế và thỏa mãn cảm giác thèm được yêu thương quan tâm là quá ích kỷ, quá tàn nhẫn.

“Mày kể ổng nghe hết à?”

“Ừ!”

“Má, mày biết mày uống vô là nói tùm lum mà sao lại uống nhiều?”

“Không biết nữa, tự nhiên hứng.”

“Rồi ổng phản ứng sao?”

“Không thấy phản ứng gì, nhưng ổng nói không quan trọng trinh trắng, mà chuyện phá thai thì hơi ghê!”

“Tao thấy mày nên suy nghĩ thật kỹ, tại vì có thể ổng biết mày như vậy nên ổng lợi dụng mặc cảm của mày để được cái khác?”

“Cái gì?”

“Thì chẳng hạn như mày đã như vậy thì ổng sẽ dễ dàng đưa mày lên giường, mày mặc cảm nên không phản kháng.”

“Tao không có ngu, không có hư lần nữa đâu.”

“Uh, vậy thì tốt, tao tò mò quá, phải chi tao gặp rồi mới quân sư cho mày được.”

“Mà không ai tốt như anh Thái mày há?”

“Thái, Thái hoài, biết tốt rồi nhưng chia tay mấy năm rồi, hàn gắn thì không chịu. Mày nhớ lại lúc đó mày ra sao đi. Tao nghĩ mày nên mở cánh cửa khác đi!”

“Với ông Vinh được không?”

“Tao chưa gặp, đâu biết. Tụi mình là con gái, lý trí không mạnh mẽ như trái tim, nên dễ đau... Lần này, mày nên suy nghĩ kỹ và hành động đúng đi con!”

(BUZZ!)

Trời ơi, tôi chat với Tiên nhưng ẩn nick mà, sao vẫn bị anh BUZZ một cái. Tôi không trả lời.

“Ê, ông kia BUZZ tao.”

“Ủa, sao mày nói là xóa nick rồi mà?”

“Thì xóa chứ chưa ignore, tao thấy không có lý do để ignore!”

(BUZZ!)

“Ê, ổng BUZZ nữa kìa!”

Tự dưng tôi đang tâm sự với bạn mình mà Vinh lại BUZZ, mặc dù không quan trọng nhưng lại thấy bối rối quá.

“Thì mày cứ chat với ổng đi, rồi kể tao nghe.

“Ừ.”

“Anh biết là em đang online.” – Anh gửi tin nhắn cho tôi.

“Có gì không anh?”

“Sao em lẩn tránh?”

“Đâu có, em bận mà.”

“Hôm nay chat sao không để nick sáng?”

“Sao em phải trả lời câu hỏi của anh?”

“Ê, ổng nói gì dạ?” – Tiên xen vào, hỏi

“Chờ chút tao chụp màn hình cho coi!”

“Ừ, tao đi tắm cái, mày chat với ổng đi, nhớ nói chuyện bình tĩnh nha!”

“Ừ, biết rồi.

“Những điều em nói em không quên đúng không? Anh cũng say, nhưng những điều anh nói anh không quên.”

“Không, em quên hết rồi.”

“Em nói là em không giỏi nói xạo, đó là câu nói thật lòng của em.”

“Anh muốn nói gì đây?”

“Anh không muốn nói gì, chỉ muốn cảm ơn em.”

“Thì em nhận lời cảm ơn rồi mà.”

“Tại sao xóa nick anh?”

“Tại sao anh biết? Sao giống ma quá vậy?”

“Anh là dân công nghệ, kể cả em có xóa nick anh thì anh cũng khôi phục được, nhưng anh chỉ thắc mắc là tại sao lại như vậy. Anh có làm gì sai để em ghét anh không?”

“Em không ghét anh.”

“Sao lại xóa nick anh?”

“Vì em không muốn cứ dính vô chuyện tình cảm đời tư của anh.”

“Vì sao?”

“Vì không liên quan gì tới em, em không có thói quen đi sâu vào chuyện người lạ.”

“Lạ gì lạ hoài vậy? Đã biết tên tuổi, biết nhà ở đâu, biết cả chuyện đời tư rồi mà.”

“Như vậy thì thân nhau hả?”

“Ít nhất cũng là quen rồi, sao em cứ tạo khoảng cách?”

“Khoảng cách có sẵn mà, em với anh có gần đâu mà sợ xa?”

“Em bướng quá nên bạn trai em không giữ em lại!”

Tôi tức điên lên, anh ta có quyền gì mà dám nói tôi như vậy, đồ nát rượu, tôi chụp ảnh màn hình gởi cho con Tiên.

BUZZ!!!

“Anh lấy quyền gì mà nói em như vậy?”

“Ê, bình tĩnh, đừng chửi lộn nha.” – Tiên gửi tin nhắn cho tôi.

“Tao điên quá mà.”

“Mày cứ chat đoạn đi, mày hỏi ổng sao lại nói như vậy đi!”

Lúc này, Vinh cũng đã trả lời.

“Anh chỉ nói điều anh nghĩ thôi, em quá bướng bỉnh, là con gái em phải nhẹ nhàng hơn… Anh thắc mắc vì sao em nói em với bồ em còn thương nhau nhiều mà không níu kéo, giờ nói chuyện với em anh hiểu rồi.”

“Vậy thì đã sao?”

“Thì đâu có sao, anh đâu có ý gì.”

“Anh phán xét người ta mà nói không có ý gì ah? Hôm nay lại nát rượu nát bia rồi à?”

“Xin lỗi em, hôm nay anh không uống gì cả, đang tỉnh táo nhất có thể.”

“Xin lỗi anh chứ, người ta đã không muốn dính vào anh nên phải mới xóa số, xóa nick anh. Giờ anh vô nói tùm lum, BUZZ ầm ầm anh không thấy vậy là phiền phức à?”

“Em xác nhận là lẩn tránh rồi nha.”

“…..”

“Em rất thật thà, bướng nhưng thật thà.”

“Anh nói chuyện kiểu như là thích em vậy?”

Tới đoạn này tôi chụp định chụp ảnh màn hình gửi cho con kia rồi lại thôi. Tôi bực mình lắm, một người ở đâu lại nói chuyện kiểu đó với tôi.

“Sao rồi?” – Tiên hỏi.

“Out rồi!”

“Mày chửi hả?”

“Không có, ổng bận gì đó nên out rồi.”

“Ừ, chuyện đang hay mà.”

“Thôi tao cũng ngủ, có gì mai nói tiếp đi, sáng mai đi học sớm!”

“Ừ, có gì pm tao nha, con chó mày dễ cưng thiệt đó.”

“Ừ, bye.”

Tôi không hiểu sao lại nói xạo con bạn, chắc tại bực quá. Người bên kia cũng yên lặng không thấy hồi âm, chắc thấy tôi hỏi sợ quá im luôn rồi. Tôi hậm hực out yahoo messenger đi ngủ luôn, bực mình thiệt chứ! Điện thoại reo, trời ơi lại thằng cha đó nữa, tôi không muốn nghe, nhưng chuông cứ reo um sùm không lẽ tắt máy, thằng chả lại nói tôi trốn tránh.

- Alo?

- Ừ.

- Anh ừ cái gì?

- Ừ câu hỏi của em?

- Em hỏi anh cái gì?

- Anh thích em!

Cổ khô ran, tôi cố hạ giọng tỏ vẻ bình tĩnh:

- Em có hỏi là anh có thích em không hồi nào đâu?

- Em có, em mở YM ra coi lại đi.

- Em out rồi!

- Anh sẽ gửi đoạn đó qua cho em coi!

- Thôi được rồi, thì anh nói thích em, hãy nói khi anh bình tĩnh nhất, khi anh nhìn vô mắt em, mặt đối mặt. Đừng có cái kiểu cua gái rẻ tiền và đơn giản như vậy, em không tin.

- Được, bây giờ anh chạy qua gần nhà em, anh sẽ nhìn em rồi nói cho em nghe, anh không nói xạo, anh không uống miếng bia nào. Anh là đàn ông, anh chịu trách nhiệm với lời anh nói.

Tôi im lặng, sợ hãi, vừa thấy xôn xao, vừa thấy lo lắng... Cảm giác này rất bất an.

- Anh qua đi, để em coi anh giỡn nhây cỡ nào?

- Bye em, lát gặp.

12h đêm, chưa ngủ, tôi nghĩ là anh nói thật, nhưng không thể nào nhanh như vậy, không phải anh ngộ nhận chứ? Tôi lo lắm, tôi lo anh bị khớp khi gặp một người như tôi trong lúc anh sốc. Anh không phải thích tôi mà hoàn cảnh éo le và tình cờ khiến anh nghĩ tôi cá tính. Rồi anh ta quên mất những chuyện tôi đã kể mà trông chờ 1 cô gái hoàn hảo hơn. Tôi chẳng có gì cả, tôi không cho phép mình có quyền coi thường bản thân, nhưng chuyện tôi mặc cảm thì không thể thay đổi được. Tôi lo như con Tiên nó nói, là anh ta lợi dụng quá khứ của tôi để dụ tôi lên giường sau đó chán sẽ bỏ. Tôi lo sợ đủ thứ, nhưng từ thâm tâm, tôi muốn gặp, tôi muốn nghe những gì anh ta nói khi nãy, qua điện thoại mà tim đập ầm ầm, tôi rất muốn gặp. Vẫn muốn cảm giác một người nói thích mình, rồi chuyện sau đó tính sau. Nhưng ông trời làm ơn, cuộc sống con đang yên lành xin ông hãy rủ lòng thương xót, đừng giày vò trái tim bé nhỏ của con một lần nữa. Hai lòng bàn tay xuất mồ hôi nhưng lạnh ngắt, cánh cửa mới sẽ do tôi mở, tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống hiện tại, nhưng đó là một vườn hoa hay một vườn gai? Dù sao tôi chưa từng hối hận điều gì trong đời, tôi cũng muốn thử một lần nữa!

Tôi ngồi trong phòng, định mở máy chat nhanh với Tiên một chút, nhưng lại thôi. Tôi hồi hộp chờ điện thoại reo, có ai hiểu được cảm giác của tôi lúc này không? Sao chuyện tình cảm của tôi không lãng mạn, không ngọt ngào như trong phim mà lúc nào cũng lạ lùng như thế này? Kiếp trước tôi sống chắc cũng dị hợm lắm.

12h25, điện thoại reo, tôi hồi hộp tột cùng, cảm giác còn căng hơn lúc làm bài thi mình không biết làm mà sắp hết giờ vậy. Trái tim đã thật sự rung động. Dù đi theo trái tim nhưng cũng cần phải lý trí, tôi cầu xin ngoại hãy che chở cho tôi, phù hộ tôi...

Điện thoại reo liên tục, tôi hít thở một cái

- Alo!

- Em ra ngã tư đi, anh đang đứng chờ.

Tôi cứ nghĩ như là mùng một tết đến vậy, hân hoan lắm, không quan trọng giờ giấc thế nào nữa. Cố giữ bình tĩnh, người đang mặc đồ ngủ, đầu tóc đang búi một cục để dễ ngủ. Đứng trước gương, tôi nghĩ, người nào thương tôi sẽ thương lúc tôi mộc mạc và xấu xí nhất. Tôi không thể để họ chỉ thích cái bề ngoài sau khi tôi đã sửa soạn (mặc dù hình thức tôi không hề đẹp gái). Bộ đồ thun màu xanh ngắn tay, có cái túi tai thỏ trước bụng, lai bèo, quần qua đầu gối mộ chút. Thở thêm một cái, tôi vơ lấy cái áo khoác xuống nhà.

Mẹ đang đọc báo trước lúc ngủ.

- Mẹ cho con ra ngoài chút xíu nha?

- Biết mấy giờ rồi không?

- Dạ bạn con rủ con ăn chè.

- Giờ này chè cháo gì?

- Cho con đi đi, ăn ly chè con về!

Không chờ mẹ trả lời, tôi rón rén đi ra, mở cửa, đi bộ ra ngoài. Trời khuya có vài cơn gió mơn man, cảnh vật thì êm đềm, một mình tôi đi trong đêm, đèn đường sáng lối đi, đi ngang vài nhà chó còn sủa um sùm. Ở đây có ai mà chờ nghe tỏ tình giữa đêm như tôi không. Lòng vui lạ, nôn nao lạ nhưng những nhịp nôn nao đôi khi cũng bị ngắt quãng bởi cái quặn ruột vì lo lắng, bao tử cứ nhói nhói khó chịu. Đoạn đường có mấy chục mét mà cứ tưởng đi đến La Mã.

Ra tới ngã tư, tôi thấy anh đứng đó nhìn tôi, không vẫy vẫy tay. Tôi khựng lại, anh nổ máy chạy xe chạy lại gần. Tôi nhớ hôm đó anh mặc cái áo sơ mi caro, quần jeans, mang đôi dép xỏ ngón màu nâu sẫm, đứng dưới bóng đèn đường, trông như có hào quang vậy, nhìn thật đẹp trai!

- Nói ở đây hay sao?

- Nói gì?

Tôi ấp úng.

- Em cũng thích anh mà, sao phải giấu?

- Anh đừng nói tào lao.

- Em không phải là người giấu cảm xúc giỏi đâu bé à! Lên xe đi!

- Đi đâu, khuya rồi!

- Anh mới thấy có quán café còn mở cửa, anh có chạy vô kêu chờ một chút, đặt cọc 200 ngàn rồi, gần đây thôi.

- Anh có thấy ai mặc đồ ngủ đi café không?

- Có!

- Đâu?

- Em đó, lên xe đi! - Anh cười tươi.

Tôi miễn cưỡng leo lên xe ngồi có khoảng cách, đúng là không hề có mùi bia rượu, cũng không có mùi dầu thơm, chỉ có mùi sữa tắm thôi.

- Về sớm nha, mẹ em mới la.

- Anh sẽ chở em về tới nhà!

- Thôi, hẻm vô nhà có mấy chục thước thôi.

Tới quán café, đúng là cái quán còn mở thiệt, trên đường Quang Trung, thấy trong đó cũng còn lác đác vài cặp.

- Sao quán gì tối thui vậy?

- Đây là quán café sân vườn mà.

- Là sao?

- Thôi, không còn sự lựa chọn đâu.

Anh ta đi trước, tôi theo sau, mọi người cứ nhìn cái bộ dạng sắp đi ngủ của tôi. Tôi lựa chỗ gần đèn nhất. Phục vụ hỏi uống gì.

- Gì cũng được.

- Gì cũng được luôn.

Anh phục vụ nhìn lạ lắm, cũng dạ dạ quay vào trong.

- Anh trả trước 200 ngàn rồi người ta chờ hả?

- Sao anh nói vậy em cũng tin?

- Ủa, anh xạo hả?

- Ừ. Nhìn anh đi.

Tim tôi rụng rời, đầu óc rối bời, tay chân bủn rủn, ánh mắt vừa khẩn khoản (hãy yêu tôi thật lòng) vừa đề phòng (anh mà lừa thì tôi giết) nhìn vào mắt anh ta.

- Anh thích em, anh không xỉn và anh sẽ chịu trách nhiệm lời mình nói. Đừng nghĩ là anh ngộ nhận, anh không ngộ nhận. Đừng nghĩ là anh lạnh lùng, anh không lạnh lùng. Cũng đừng nghĩ anh đểu cán. Anh có chơi gái, có bia ôm, có massage, kể cả hớt tóc ôm anh cũng có. Nhưng đó là những thú vui của đàn ông - ăn bánh trả tiền. Anh nhậu nhiều vì anh bạn nhiều và vì tính chất công việc, nhưng anh chưa từng mượn rượu bia làm điều xằng bậy với bất cứ ai. Anh có công ăn việc làm ổn định. Anh có giấy chứng minh thư nhân dân, có hộ khẩu đàng hoàng. Anh chia tay mối tình 11 năm, điều đó không có nghĩa là bây giờ anh chưa thể thích em. Xin em trả lời, hãy cho anh một cơ hội tìm hiểu và theo đuổi em...

- Còn quá khứ của em thì sao?

- Anh không quan tâm.

- Nhưng em...

- Hãy tin anh!

Tôi cúi đầu, rớt nước mắt... Giống loài quý hiếm này chưa tuyệt chủng. Anh ta lù lù trước tôi, ngỏ lời yêu mặc dù biết tôi từng như thế. Tôi cảm động, bất ngờ và choáng ngợp với bài diễn văn dài ngoằng đó, nhưng nhìn thẳng ánh mắt đó, tôi tin!

Tôi dụi mắt.

- Tại sao?

- Tại em dễ thương, đáng yêu, thú vị và hấp dẫn?

- Em hấp dẫn?

- Không phải anh khen em đẹp, nhưng nhìn em anh rất thích! Không giống kiểu khi anh nhìn những người ngực to, mông to ngoài đường. Đơn giản vì anh thích vậy thôi.

- Khi nào?

- Hôm qua.

- Em tin, nhưng đừng làm tổn thương em? Em sợ quả báo lắm.

Tôi lại không kiềm chế được, bắt đầu khóc nghẹn.

- Anh ôm em được không?

- Đừng đụng vô em, trả lời em đi!

- Anh hứa sẽ không bao giờ động chạm đến những nỗi đau của em, anh hứa!

- Cảm ơn anh.

- Và anh cũng muốn em hứa lại như em nói hôm qua.

- Em nói gì?

- Em sẽ bù đắp cho người sau của em, em sẽ trưởng thành hơn khi yêu người sau.

Tôi gật gật, nước mắt vẫn cứ chảy. Không gian thật kỳ lạ, người phục vụ bưng ra hai ly café, nhìn thấy tôi khóc chắc anh ta đoán bọn tôi là một cặp đang giận nhau. Để hai ly café xuống anh ta rút vào thật nhanh. Tôi không còn run như lúc nãy, yên tâm hơn, thỏa mãn hơn và bình tĩnh hơn. Nhưng mà tim vẫn hơi nhói, tôi ngưỡng mộ người đàn ông này, nếu anh làm đúng như anh nói thì tôi muốn làm vợ của anh, tôi chẳng còn hứng mà tìm kiếm ai khác nữa, tôi cầu xin hãy đừng có chuyện để tôi lại phải chia tay... Tình yêu chưa bắt đầu lần nữa mà tôi đã lo sợ như vậy.

- Anh sẽ yêu thương em nhiều nhất có thể, sẽ tìm hiểu và sẽ quan tâm nữa. Nhưng bằng cách của anh. Không thích gì em cứ nói nhưng đừng có đưa anh vào một khuôn khổ nào đó là được. Và nếu một ngày em bỏ anh, người hối hận sẽ là em. Em nói mình chưa từng hối hận thì việc bỏ anh sẽ phải làm em hối hận.

- Em sẽ không hối hận.

- Vậy đừng bỏ anh là được.

- Thôi đi về đi! Em mệt.

- Ừ.

Tôi không còn hứng khởi, cảm giác lo âu lấp đầy, tôi chẳng hiểu nổi vì sao? Cái hồi hộp khi nãy vẫn như lần đầu, nhưng sau khi chấp nhận lời tỏ tình tôi lại thấy hơi e dè… chắc tại mặc cảm.

Trên đường về Vinh ngỏ ý muốn nắm tay, tôi cũng không đồng ý. Không biết nên vui nhiều hay nên buồn nhiều đây.

- Cho anh đưa em vô tới nhà nha.

- Thôi, đầu hẻm được rồi, em đi bộ vô.

- Sao vậy?

- Em không quen, đó giờ chưa ai biết nhà em.

- Ok, em cẩn thận nha!

- Bye anh!

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 16

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ma Ảnh Huyền Cơ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 42


Có Yêu Mới Có Ghen

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Quy Về Điền Viên

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 111


Quý Ngài Lảm Nhảm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 19