Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 14
Chương trước: Quyển 2 - Chương 13
Điện thoại anh reo khi đang trên đường đưa tôi về. Có vẻ như đám bạn anh đã đi ăn đám cưới xong, họ gọi hỏi thăm và lại tiếp tục đi nhậu. Tôi đắn đo không biết nên khuyên anh sao, chỉ hy vọng anh nhậu cho dứt bữa nay rồi mai sẽ khác như đã hứa. Tôi cũng đã dành cả ngày cho anh như lời tôi hứa.
- Thôi đây cũng gần nhà em rồi, anh bận thì đi đi, em tự chạy về.
- Không, anh đưa em về tới nhà!
- Thôi không tiện, em không thích ai biết nhà em.
- Ừ, vậy để anh đưa đến ngã tư mà anh đợi em bữa trước được không?
- Mỗi người một xe mà, đâu có gì đâu?
- Anh mời em đi, bạn anh cũng vậy, con gái là phải được đưa về.
- Rồi rồi, ngã tư thì ngã tư.
Về tới ngã tư, anh ta “bye” tôi rồi phóng xe đi, tội nghiệp... Nhưng tôi cũng không nói là nhắn tin hay gọi gì, hôm nay nói nhiều chuyện không đáng nói rồi. Coi như giúp một người một ngày, có thể sau này không gặp nhau nữa. Trong lòng có chút lo lắng nhưng anh và tôi có mắc mớ gì nhau đâu. Về tắm rửa rồi ngủ cho khỏe.
- Đi đâu mà cả ngày vậy con? Dạo này đi chơi nhiều quá!
- Dạ con đi chơi, mới thi xong mà mẹ. Mẹ! Mẹ con có con chó con nè mẹ.
Tôi khoe mẹ Nemo, mẹ thấy cũng xuýt xoa cưng lắm. Tôi lấy một hộp sữa tươi hấp ấm lại cho nó uống, rồi tìm một cái khăn trải trong cái giỏ đó cho nó ngủ. Sau đó tôi đi tắm, người dơ lắm rồi.
Nằm được xuống giường, ôi cảm giác đã cái lưng, đã cái cổ thích làm sao. Nhưng mà ngày hôm nay tôi lỡ miệng nhiều quá rồi, tự nhiên nói tứ lung tung chuyện đời tư của mình, rồi về Thái nữa. Thôi thì hy vọng trong lúc say xỉn anh ta cũng coi như lời nói gió bay, chứ không thì mắc cỡ lắm. Mà chắc tôi cũng không gặp lại người này nữa đâu, có thì chat chit cho vui thôi. Ít ra hôm nay cũng là một ngày có nghĩa, cũng đem lại niềm vui cho một trái tim tan nát và còn thu hoạch được một con chó đáng yêu và dễ thương quá chừng. Như vậy cũng coi như lời rồi. Nói thì nói vậy nhưng vẫn thấy lo lo, kỳ cục ghê.
Tối hôm nay tôi đi ngủ sớm, muốn chat với con Tiên mà tại không ngủ trưa nên mắt lờ đờ không thức nổi nữa.
Ngủ một giấc tới sáng, người khỏe hẳn ra, lại nhớ lại những điều mình đã nói thấy cái miệng nhiều chuyện của mình. Mấy chuyện đó mà cũng đi kể cho anh ta nghe làm gì chứ. Mà không biết hôm qua anh ta ra sao rồi, chẳng mong gặp lại nhưng thực tâm tôi hy vọng từ hôm nay anh ta sẽ nhẹ nhàng và sống tốt đẹp hơn, giống như vô tình thấy một cành hoa héo, mang về tưới nước một ngày, có thể nó không đẹp như xưa nhưng mong nó không chết.
Thôi kệ đi, mắc mớ gì, tôi ẵm bé Nemo xuống nhà, mới gần 7h, tôi đi mua đồ ăn sáng về, thấy mẹ đã dậy. Hai mẹ con ăn sáng. Xong tôi chạy đi mua một bình sữa nhỏ và hộp sữa bò cho bé Nemo của tôi. Ôi con chó thấy cưng lắm, ôm hun hoài mà không thấy chán. Anh chủ nhà dặn khi Nemo lớn hơn, mọc răng nhiều mới cho ăn thức ăn được, giờ chỉ ăn cháo dinh dưỡng và uống sữa thôi.Khi Nemo lớn còn phải cho đi chích ngừa nữa.
Sau cùng tôi lấy điện thoại nhắn tin cho đám bạn ế. Hôm nay rảnh rỗi, tụi nó có kế hoạch đi câu cá, không còn cơ hội khoe Nemo. À mà quên mất, hôm qua về ngủ quên sạc pin, lật đật chạy lên phòng lấy điện thoại xuống đất, vừa sạc pin vừa coi tivi, đợi điện thoại có chút năng lượng mới nhắn tin được.
Vừa mở điện thoại lên đã thấy một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Trong đó có đến 8 tin nhắn của anh kia cộng 5 cuộc nhỡ, đám ế có 2 tin và 6 cuộc nhỡ …
“Em ngủ chưa?” (2h3’)
“Anh xin lỗi em vì đã làm phiền em.” (2h21’)
“Tự nhiên anh nghĩ về em hoài.” (2h48’)
“Chắc em ngủ rồi, hôm nay anh thấy em mệt vẫn cố gắng đi với anh cả ngày.” (3h25’)
“Thật tội nghiệp em, em là người đàng hoàng, nếu một thằng đàn ông thật sự sẽ không quan tâm đến quá khứ đâu. Em sẽ tìm được người đó.” (3h50’)
“Hay người đó sẽ tìm em.” (3h53’)
“Chúc em ngủ ngon.” (4h21’)
Và những cuộc gọi của anh này tập trung vào tầm 1-2h.
Tôi không biết nên nghĩ gì, giờ đó thì người này say lắm rồi, không nên lưu tâm những gì anh ta nhắn tin. Anh ta vẫn nhắn tin tròn chữ chứng tỏ mọi việc không có gì quá tệ hại. Và tôi nhanh tay bấm xóa hết mấy tin nhắn đó, cũng không trả lời.Thật sự tôi thấy mọi chuyện đi hơi xa và đã đến lúc dừng lại. Tôi chỉ biết anh ta có một chị và một em gái, chị gái đã có chồng con, em gái đang theo học đại học. Mẹ anh ta kinh doanh thực phẩm còn ba thì có một xưởng sắt thép... Tôi không biết gì thêm, ngoài chuyện anh ta bị đá. Cuộc dạo chơi tới đây đã kết thúc, hết vui, không nên chơi nữa để nhức đầu lắm, mới gặp ba lần thôi mà, quyết định sẽ không gặp nữa, xóa số luôn, cảm ơn vì đã cho tôi Nemo. Ngoài ra không có duyên nợ hay tình cờ chi cả. Tôi không muốn dính vào một người nát rượu, sẽ tốt hơn khi anh ta minh mẫn tỉnh táo.
Tiếp đến tôi bấm vào tin một bà bạn ế.
“Mai ai cũng rảnh, bà rảnh thì đi café có cái này nói cho nghe.” (10h)
“Ủa, sao điện thoại gọi không được, không online blog, không online YM, cũng không trả lời tin nhắn?” (10h20’)
Tôi định nhắn tin nhưng thôi để gọi luôn.
- Alo
- Mấy giờ bà đến?
- Hai rưỡi nha, sáng tui phải chở em tui đi thi.
- Ok, quán cũ hả?
- Ừ
- Có gì hấp dẫn bí mật quá vậy?
- Chiều biết. Mà sao tối qua không liên lạc được?
- Hôm qua tui nhức đầu, uống thuốc ngủ sớm quên sạc pin.
- Ok, chiều gặp!
Ở nhà không làm gì, tôi đi chợ, bữa nay có nhã hứng làm món bún chả giò, lát trưa sẽ đem tới cửa hàng cho mẹ và qua cho nhà dì hai. Đi chợ xong về nhà phát hiện ra mình quên mua mất hai món. Có bao giờ đi chợ mà tôi quên mua gì đâu. Tính hay quên nên trước lúc đi chợ tôi đã viết ra giấy rồi mà vẫn quên mua hành với đậu phộng, bực mình lại phải chạy ra mua. Một mình lụi cụi cuốn chả giò rồi chiên, làm nước mắm, làm mỡ hành… 10h20’ đã xong phần gần 90%, giờ chỉ cần rửa rau và đâm đậu phộng là ăn được. Tôi gọi mẹ nói lát đem bún ra cho mẹ và hai chị nhân viên, sẵn chở Nemo ra khoe luôn. Ý định của tôi là đi ra ăn chung với mẹ rồi về ngủ, 2h dậy đi café là đẹp.
Vừa tắt máy là có điện thoại. Số điện thoại tôi vừa xóa, gọi tôi tại sao tôi không muốn nghe, tôi sợ điều gì? Tôi trốn tránh điều gì mà không nghe điện thoại, nghe cuộc điện thoại đâu có chết.
- Alo
- Khuya thì khóa máy, sáng ra đã liên tục kẹt máy, em bận ghê.
- Anh gọi em có gì không?
- Hôm nay em rảnh không?
- Dạ không, hôm nay em đi chơi với bạn rồi.
- Thôi để em nói qua điện thoại cũng được, anh chỉ muốn cảm ơn em, hôm nay anh ngủ dậy mạnh mẽ và tự tin lắm!
- Chúc mừng anh!
- Coi như anh nợ em một món nợ.
- Không đâu anh, Nemo cấn trừ rồi.
- Nợ ân tình không thể cấn trừ bằng một con chó được.
- Với em thì được, anh đừng nặng nề, nợ ân tình gì đâu, chỉ là một ngày nhậu thôi mà.
- Chắc hôm qua em mệt lắm hả?
- Ừ, em mệt nên ngủ sớm rồi quên sạc pin.
- Em xỉn phải không?
- Ừ, em xỉn.
- Em có nhớ mình nói gì không?
- Đâu em quên rồi, em không nhớ gì hết.
- Ừ, vậy cũng tốt, cảm ơn em nha, hôm nào anh mời em đi ăn hay đi café trả nợ.
- Ok anh.
- Bye em
- Bye.
Tôi đâu có xỉn, tôi đâu có quên những gì nói hôm qua. Sao tôi lại nói xạo, cuộc gọi này có gì quan trọng mà tôi phải lấy hơi mấy lần để tỏ vẻ bình tĩnh. Chuyện gì đang xảy ra vậy, không lẽ nào tôi thích cái ông này? Không được, phải làm giá, không thể nào mới gặp mà thích được, không thề được. Nếu tôi thích anh ta ngay lúc này thì tôi chỉ là một tấm bình phong, chỉ là một người thay thế “bà Diễm” kia thôi, dẹp ngay ý tưởng đó đi, người đó có gì mà thích. Phải đi ngay, phải kiếm cái gì làm để thôi suy nghĩ ngay.
Tay cố gắng nhanh hơn suy nghĩ, tôi bỏ đồ ăn vô hộp, cho Nemo ăn cháo cái rồi đi ra mẹ.
Ai cũng cưng Nemo của tôi, tôi tự hào lắm, kiểu như được làm mẹ vậy. Bé con rất đáng yêu. Mọi người ai ăn cũng khen tôi cuốn chả giò khéo và làm nước mắm ngon giống ngọai, tôi thích lắm. Ăn xong tôi cất hộp đem về rửa và ngủ, không cần phải cố vì tôi vốn là một con ma ngủ ngày, ngày cứ nằm là ngủ, còn đêm mới trằn trọc. Hú hồn, cũng may là mai đi học rồi, bớt rảnh rang suy nghĩ vớ vẫn. Thôi về nhà ngủ cho mập, chiều đi café với tụi kia nữa.
Ngủ trưa được tầm một tiếng dậy đi hẹn hò với đám bạn, ăn mặc đẹp, điệu đà một tí son môi của mẹ. Có ai hăm mấy tuổi đầu không biết cách trang điểm như tôi không, đám tiệc gia đình thì mẹ làm cho, đám tiệc người ngoài thì lại đi tiệm, nhiều khi thấy cũng thua kém bạn bè lắm nhưng mà chuyện đó cũng là một thói quen rồi. Với lại tôi tự nhận thấy khi trang điểm nhìn mình lạ lắm, cứ như trở thành một người khác vậy, nên lại thôi. Sau khi cho cục cưng ăn cháo và có đem theo một bình sữa nhỏ, tôi dẫn Nemo theo tới quán café khoe đám bạn. Đứa nào củng xuýt xoa nựng nịu, rồi vuốt ve Nemo.
- Ủa sao con gái mà đặt tên Nemo?
- Tui thích, cho mạnh mẽ.
- Ôi chính xác đó, cho mạnh mẽ. Mà Dung tiểu thư nay lại biết đánh môi đỏ má hồng!
- Bỏ đi, hôm nay bà L có chuyện gì mà coi bộ nguy hiểm quá?
- Bà lảng chuyện đi nhanh quá đó, mà thôi để tui tuyên bố nha lý do triệu tập mấy người ra đây luôn.
- Nói đại đi, vòng vo quá!
- Tui có bạn trai!
- Ủa, mới bữa bà nói không ai quan tâm bà mà? Bà không đi chơi với nhóm nữa à?
- Không, vẫn đi nhưng có vẻ ít hơn, 6 tụi mình vẫn là bạn mà, vì tôi phải đi làm, ngoài ra còn có bạn trai thì phải dành thời gian cho anh ấy nữa.
- Sao hôm bữa nói là không ai để ý mà?
- Sét đánh đó, mới gặp là thích liền!
- Chậc chậc, tui là tui không tin cái gọi là sét đánh đó, yêu đương phải tìm hiểu chứ.
- Thì yêu rồi tìm hiểu cũng được mà, tại bà chưa gặp nên nói vậy thôi! Tui mong muốn nhóm mình mừng cho tui thật sự, hôm nay tui mời chầu này.
Cả đám chúc mừng đứa bạn làm nhân viên ngân hang. Tuy hơi miễn cưỡng nhưng tôi cũng phải mừng cho người ta, tầm tuổi này mới có bồ là trễ rồi, đâu có ích kỷ như vậy được.
- Café xong tui có buổi hẹn hò đầu tiên, tui coi phim với ảnh, nên mọi người có đi đâu tiếp thì cứ đi nha, hì hì.
- Bà yên tâm đi, mong bà giữ lời hứa thỉnh thoảng đi với tụi tui là được, mà có định giới thiệu không?
- Có chứ, khi nào cảm thấy hợp sẽ giới thiệu, còn giờ tui không nói gì được, xin lỗi nha, vì bây giờ mới tìm hiểu mà.
- Uh, chúc bà hạnh phúc!
Nhìn ánh mắt và nét mặt của một người đang yêu đúng là có mùa xuân thật, khóe mắt như lúc nào cũng cười, cơ mặt như lúc nào cũng giãn hết cỡ, nói chung là hạnh phúc.
Bà L về thì cả đám ngồi thêm chút nữa. Một ông trong nhóm lên tiếng:
- Bữa tui có coi một phim Mỹ, tui nghĩ tụi mình nên bắt chước?
- Vụ gì?
- Một đám con trai chơi với nhau, tụi nó không ai có bồ, ngoài những mối quan hệ không xác định là bồ bịch cũng như đám tụi mình nè. Rồi tụi nó tụ lại một thằng đề nghị mỗi tháng mỗi đứa đóng một khoản tiền, đóng hoài cho đến khi đứa nào có người yêu rồi cưới thì số tiền đó sẽ do những đứa còn lại đóng tiếp, đứa nào cuối cùng sẽ hưởng hết số tiền đó!
- Ủa vậy làm sao biết tụi mình không giả bộ có bồ mà nói chưa?
- Thề đi!
Tôi nghe cũng có lý, nhưng mà làm sao biết ai đó giả bộ chứ, rồi lại nói thề, trên đời này tôi ghét ai thề lắm.
- Tui là tui chơi cũng được, nhưng tui không thề, nếu ai tham số tiền đó mà bán rẻ tình bạn, bán rẻ đạo đức thì mọi người cũng nên bố thí cho rồi!
- Nhất trí, mỗi tháng mỗi người đóng 200k đi, hiện tại còn năm người chưa bồ mỗi tháng cũng được một triệu đó!
Và hôm đó, cái hội ế của tôi lại bày làm theo cái trò phim ảnh, nhí nhố nộp tiền, giao cho một ông làm kế toán giữ tiền.
Cũng gần 5h, hôm nay chủ nhật không bị kẹt xe gì nhưng tôi cũng không muốn đi đâu nữa. Về nhà có thể hôm nay rủ mẹ đi ăn gì đó, lâu hai mẹ con không ra ngoài chung. Tụi tôi ra về. Tôi gọi cho mẹ nói hôm nay khỏi nấu cơm, sẽ mời mẹ đi ăn mì vịt tiềm.
- Ừ cũng được, mì mẹ cũng thèm. Mà có người cho mẹ cặp vé coi ca nhạc ở Trống Đồng tối này, con không rủ mẹ cũng quên, hay tối nay đi coi luôn!
- Dạ!
Chiều hẹn hò bạn bè, tối hẹn hò mẹ, một ngày cuối tuần như vậy còn gì bằng.
- Mẹ, ngày xưa sao mẹ biết trang điểm vậy?
- Thì mẹ tự làm đại thôi, lấy đồ của dì hai rồi tập quẹt quẹt riết quen à.
- Con không thích lòe loẹt nhưng trang điểm sơ sơ cũng đẹp, vậy mà con cũng không biết làm.
- Giờ rảnh, chưa đi làm thì đăng ký học trang điểm cá nhân ở nhà văn hóa phụ nữ đi!
- Ủa, có hả mẹ?
- Có chứ. Học đi rồi mẹ cho tiền cho đồ trang điểm.
- Ủa, phải mua sao? Con xài chung đồ của mẹ.
- Đồ của mẹ là đồ người già, màu son màu mắt không hợp. Nếu con muốn đơn giản thì mua một vài cái thôi, mắt con to đen rồi không cần vẽ nhiều chỉ cần vuốt mascara là đẹp, son môi, một hộp phấn và má hồng thôi.
- Đi ra tiệm thấy người ta làm nhiều đồ lắm mà mẹ?
- Vì người ta trang điểm đi đám tiệc nên phải khác.
- Con không xài mỹ phẩm nhiều, da mặt còn đẹp thì phải giữ, mẹ sẽ dẫn con đi mua đồ tốt cho con không bị hư da.
- Học có lâu không mẹ?
- Chắc không đâu, bé Hoa ở cửa hàng cũng học đó. Con thấy chị Hoa trang điểm đơn sơ dễ thương không?
- Dạ, vậy mai đi học về con chạy qua đăng ký.
- Ừ.
Hai mẹ con ăn xong rồi chạy qua Trống Đồng coi ca nhạc, đến khoảng 10 giờ mẹ nói cũng hơi mệt nên mẹ con tôi về. Đáng lẽ tôi phải dành thời gian cho mẹ như vậy nhiều hơn, hai mẹ con đi chơi thấy yên bình, tâm sự thấy thấu hiểu lắm. Tôi nghĩ chắc ngoại thác linh nên phù hộ cho hai mẹ con tôi lại gần nhau, thậm chí mẹ còn thương tôi hơn trước.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 15