Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 13
Chương trước: Quyển 2 - Chương 12
Anh tắt nhạc.
- Xin lỗi em.
- Vì chuyện gì?
- Đã lôi em vô chuyện của anh.
- Không có gì.
- Em nhớ người yêu cũ à?
- Không biết nữa.
Nhạc dừng, hai đứa bắt đầu thấm bia, ngồi tâm sự, kể tùm lum, hỏi tùm lum, về cuộc đời, về gia cảnh, về tính cách. Nhưng tôi vẫn sụt sùi…
- Em còn thương bạn trai em không?
- Em còn.
- Bạn trai em thương em không?
- Chắc còn.
- Vậy sao lại chia tay?
- Là tại em… Thôi cụng ly cái đi!
- Tại em bắt cá hai tay à?
- Không có, nguy hiểm hơn, tàn ác hơn bắt cá hai tay nữa.
- Có tiện kể không em?
Người đó chỉ hơi phê chứ không có vẻ xỉn. Tôi cũng vậy, phê phê, vẫn còn nhớ, vẫn biết mình làm gì, đang nói gì nhưng mà lại cứ thích bộc lộ ra, cứ thích kể tràng giang đại hải ra… Đúng là rượu vào thì lời ra.
- Có sao đâu mà không tiện, anh kể cho em nghe chuyện của anh thì giờ em kể lại.
- Ừ, anh nghe.
- Em có bầu, em phá thai rồi tụi em chia tay!
- Bạn em sợ có con hả?
- Không phải, là em sợ, lúc đó em mới 18 tuổi. Em đang học dở cấp ba. Em cũng không muốn cưới, anh ấy đòi cưới nhưng em sợ quá, áp lực quá nên em nói lời chia tay.
- Ủa, rồi không năn nỉ hàn gắn hả?
- Không.
- Sao hai đứa lì quá vậy?
- Ê ê, anh của em lớn hơn anh hai tuổi đó nha!
- Anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm câu chuyện của em thôi.
- Không ai năn nỉ ai, không nhắn tin, không gọi điện tới giờ.
- Chà, mạnh mẽ quá!
- Mạnh cái búa, khóc muốn mù mắt chứ ở đó mà mạnh.
- Không biết bạn trai em thế nào?
- Chắc cũng cỡ anh thôi, em không biết. Em vô tâm quá.
- Chắc tại lúc đó em còn nhỏ quá nên bồng bột.
- Tại em ác quá mà.
- Em có hối hận không?
- Vì điều gì?
- Vì gặp và dâng hiến cho anh bạn trai, vì có bầu, vì phá thai. Nói chung vì tất cả?
- Chưa hề!
- Thật không?
- Em không hối hận về những việc em đã làm đâu anh. Em quan niệm làm đúng mình hưởng còn làm sai quả báo thì tự chịu. Trên đời này chỉ có tiên, Phật, thần thánh mới không sai lầm!
- Nói chung anh đánh giá sai về em rồi.
- Anh nghĩ em gì mà sai?
- Anh chưa từng nghĩ em đã trải qua những chuyện như vậy. Và em còn thật thà hơn anh tưởng, thấy em hơi khùng một chút nhưng cũng cá tính mạnh, cũng dễ thương.
- Anh vui lên đi, đừng buồn nữa. Từ hôm nay nên sống khác đi.
- Sống khác sao em?
- Mạnh mẽ lên, quên thì không quên được rồi, có mất trí nhớ mới quên thôi. Nhưng kiểu như nên cảm ơn chị đó vì nỗi đau gây ra cho anh, sau này anh thương ai anh nên bù đắp cho người ta, thương hơn nữa mới được.
- Giờ là anh được em chỉ cho cách sống, cảm ơn em.
- Không phải, em chia sẻ!
- Ừ, cụng ly cái đi, từ nay sẽ sống khác!
Hai đứa tiếp tục cụng ly, rồi lại tiếp tục…
- Như em nè, em cũng muốn được gặp và thương ai lần nữa, nhưng em không dám, sợ sẽ không ai chấp nhận em!
- Thì em giấu chuyện đó đi.
- Em không thích, khi em nói chuyện với mẹ hay với ngoại em, rồi với anh Thái, mấy chuyện tào lao thì em còn nói dóc chút chứ chuyện quan trọng thì em không nói xạo được. Em thấy khó chịu, ray rứt.
- À, em muốn tìm người có thể chấp nhận và cảm thông chứ gì?
- Ừ, đúng rồi, không biết con trai bao dung, chịu thông cảm và thật lòng yêu đứa như em đã bị tuyệt chủng hết chưa nữa!
- Ha ha, em có học giỏi văn không vậy? Sao em mở miệng ra là thấy mắc cười!
- Mắc cười không?
Gật gật.
- Vậy mà từ sáng tới giờ mới thấy anh cười. Cười cái là thấy hào quang luôn. Quên sầu đi, cụng ly đi!
- Từ đó giờ anh chỉ yêu một người, chẳng biết như vậy là tốt hay xấu.
- Yêu thì có gì mà xấu?
- Ừ, anh cũng không quan tâm chuyện trinh tiết gì nữa, nhưng chuyện phá thai thì hơi ớn. Nhưng anh nghĩ chắc 99% con gái khi tiếp cận con trai sẽ không nói mấy chuyện quá khứ không hay ra đâu, đàn ông cũng vậy, người ta nói tốt khoe xấu che mà.
- Còn 1% kia kìa, em là người ở trong 1% đó mà.
Thật sự, tôi không thể dừng lại việc cứ nói, nói và nói, nhưng mà nhìn thấy anh đã khá hơn, biết cười là cũng thấy mình đã làm được việc tốt. Kệ, phóng lao thì theo lao thôi, chứ có khi một mình là anh ngốc này lại đâm đầu vô xe tải nữa thì báo đời! Không biết là tỉnh hay là say rồi nữa?
Tự dung tôi thấy bụng đau và buồn nôn… triệu chứng thân quen của đau bao tử. Có lẽ vì đã quá 3 giờ rồi mà tôi còn chưa ăn trưa.
- Em đau bụng quá!
- Em mắc ói hả?
- Không phải, do em đau bao tử, ăn uống không đúng giờ, mấy bữa học thi toàn ăn đêm nên nay hơi bị đau.
- Thôi nghỉ đi ăn.
- Nhưng em nhức đầu quá, không biết chạy xe nổi không, em xỉn rồi.
Bây giờ tôi chỉ muốn ăn rồi về nhà ngủ một giấc mà.
- Hay em về nha, anh đưa em về.
- Thôi, em ở chơi với anh tới tối.
- Nhưng em xỉn rồi chơi bời gì. Hay đi kiếm gì ăn rồi về, anh không sao đâu.
- Thiệt không?
- Thiệt mà.
Tôi vẫn thấy áy náy quá, nhưng mà đuối thiệt, không mệt mà chóng mặt, bụng thì cứ quặn lên, khó chịu gần chết. Nhưng tôi nghĩ, đi ăn xong rồi mua một gói thuốc đau bao tử uống vô cho đỡ, chứ bây giờ đi về bỏ anh lại đối diện với sự cô đơn. Chờ vài tiếng nữa đám cưới xong rồi tôi về cũng được.
- Đi ăn xong em uống thuốc là hết thôi.
- Thôi, em mệt rồi, em về nghỉ đi, anh không sao. Dù sao hôm nay cũng cảm ơn em rất nhiều. Em cứ như là vị cứu tinh vậy, không có em chắc anh lại nhậu một mình từ sáng tời tối quá!
- Không có gì đâu! Anh chắc chắn là muốn về chứ?
- Ừ, về ngủ cho hết ngày.
Hai người chúng tôi đi ăn cháo lòng. Tôi nhận ra con người này không phải lạnh lùng như vậy, do bị đá một vố đau quá nên mới sống khép kín một chút mà thôi.
Kêu hai tô cháo, một đĩa lòng ra. Anh vẫn uống thêm một, hai chai nữa.
- Có bao giờ anh chơi gái không?
- Tự nhiên sao em hỏi vậy?
- Có phải khi thất tình, đàn ông sẽ như vậy, em muốn biết?
- Ừ, có!
- Thấy chưa, đàn ông mấy anh ghê lắm!
- Anh có cái đó, có bia ôm, có cả massage nữa.
- Ủa, vậy mấy lúc anh ôm, anh làm vậy với phụ nữ khác, anh không nhớ người yêu sao?
- Đa số lúc đó xỉn quắc cần câu rồi em, ai đưa là đẩy hết!
- Ghê vậy!
- Anh có nhiều bạn, con trai mà, thấy thằng bạn mình thất tình, nếu không làm mai làm mối cho ai được thì đa số rủ rê đi mấy cái đó không à!
- Có đi bao không?
- Trời, có chứ em!
- Xỉn quá sao biết?
- Ủa, bộ em tưởng mấy cô gái đó người ta thích lắm hả?
- Là sao?
- Cảm giác đeo bao chỉ khó chịu với đàn ông, đa số các cô gái làm mấy nghề đó người ta rất sợ bị bệnh, em không đeo người ta cũng bắt em đeo chứ ở đó mà lo!
- Lỡ anh gặp mấy người bị sida xong muốn trả thù đời thì sao?
- Thôi cô ơi, lo xa quá.
- Mấy anh ghê quá!
- Mà ra sáng mới thấy nha, mặt em đỏ đỏ thấy cưng ghê!
- Anh đừng có giả điên đánh trống lảng, đàn ông mấy anh ghê lắm, chỉ có Thái của em là chuẩn!
- Sao em biết, chia tay xong em có bên cạnh đâu mà biết “Thái của em” chuẩn?
- Em tin!
- Ghê, hở cái là Thái của em, Thái của em, nghe như còn yêu nhau.
- Còn yêu nhau mà…
- Chia tay rồi! Chính em nói anh chia tay rồi thì mắc mớ gì. Mà Thái đó có chơi gái, có đi massage hay bia ôm thì mắc mớ gì em? Sao phải giữ hình ảnh?
- Sao anh lại nói xấu người ta?
- Không, anh chỉ hỏi em thôi, em cũng đâu có chắc!
Anh ta nói đúng mà, tôi đâu có chắc, không biết Thái có như vậy không? Nhưng sao mình lại chửi đàn ông làm gì, ngay cả mình cũng hư hỏng mà… Haiz, chắc xỉn rồi, nói chuyện tào lao không chịu được.
- Thôi bỏ đi anh!
- Em có coi phim không?
- Bây giờ à?
- Ừ.
- Cũng được.
- Nhưng em có mệt không?
- Giờ đỡ rồi, chắc do em đói thôi. Bữa nay em xả láng với anh luôn. Mừng kỷ niệm anh thoát khỏi cơn bĩ cực.
- Ok, đi!
- Nhưng mà đang chiếu phim gì ta?
- Tới đó coi mới biết, chắc phải chục năm rồi anh chưa đi coi phim.
Thế là hai đứa tôi, một đứa thất tình lâu năm, một đứa mới thất tình rủ nhau đi coi phim. Vô rạp, lựa tới lựa lui, sợ nhất phim nào có chủ đề tình cảm lại chạm vô tâm sự đau lòng. Cuối cùng mua hai vé “Little Miss Sunshine” – đây cũng là lần đầu tiên tôi đi coi phim với người lạ!
Nói thì hoành tráng nhưng phim mới chiếu được 10 phút thì tôi đã ngủ mất tiêu, đến khi phim hết, anh mới lay tay tôi dậy.
- Dậy đi em, hết phim rồi!
- Hả, hết rồi hả? Sao nãy giờ không kêu em?
- Rạp người ta cười rần rần mà em còn không giật mình nên anh để em ngủ luôn.
- Ôi, xin lỗi anh nha.
- Ăn kem không em?
- Kem cây thôi.
- Ừ, trong rạp có bán!
Thế là mỗi đứa ăn một cây kem, mát cổ mà cũng thấy vui vẻ. Nhưng cả ngày không tắm, giờ tôi hơi ngứa ngáy, khó chịu mà không biết sao để về. Giờ này chắc đám cưới đang diễn ra hoặc có thể là gần xong rồi.
- Em có nuôi chó không?
- Nhà em không có chó.
- Em thích chó không?
- Nhưng chó gì mới được?
- Anh bạn quen của anh nhà có nuôi chó. Cách đây tầm mười ngày, anh ấy có gọi nói cho anh con chó, mà mẹ anh không thích nên anh hẹn lấy sau. Chó nhà anh ấy là chó lông xù, nếu em thích thì chạy qua lấy luôn, cũng gần đây à!
- Chó con hả anh?
- Ừ.
- Màu gì?
- Anh chưa biết nữa, em không thích thì thôi.
Ai nói là tôi không thích chó chứ, nhà không có chó nhưng nhà dì hai có một con, tôi cũng cưng lắm. Chó con mà chó xù nữa chắc đẹp lắm đây?
- Anh không nuôi thì cho em.
- Ok, vậy qua đó lấy nha?
- Dạ.
Anh ta gọi điện cho anh chủ nhà đó, rồi tôi và anh đi qua lấy con chó. Trời ơi! Con chó cái tròn một tháng tuổi, đẹp thiệt là đẹp, nhỏ xíu bưng vừa trong hai bàn tay, màu trắng và có vài đốm nâu ngay mông và tai, lông xù như cục bông gòn, nhìn thấy cưng lắm. Tôi hun hun lên mũi nó một cách thích thú. Chạy ngang chỗ bán đồ nhựa, Vinh còn dừng lại mua cho tôi một cái giỏ nhỏ để đựng chú chó con.
- Thích không em?
- Thích quá chừng luôn, cảm ơn anh nha!
- Đây là quà cảm ơn của anh!
- Ừ, cảm ơn anh nữa, em cưng quá.
- Em đặt tên cho nó đi.
- Nemo! Đây là lần đầu tiên có người cho em con chó đó!
- Chà, giống phim quá!
- Không, phim hoạt hình, đây sẽ là Nemo của em, hihi.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 14