Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 19
Chương trước: Quyển 2 - Chương 18
Chúng tôi hôn nhau, đưa nhau vào khách sạn làm tình với nhau có lẽ là phần lớn lịch trình yêu đương năm qua. Những vòng tay ôm siết chặt, những câu bông đùa, những cảm giác ức chế khi bị chọc tức, những bộ phận trên cơ thể tôi không hoàn hảo, tôi không có ngực nở eo thon nhưng Vinh cứ tấm tắt khen ngợi. Đó đúng là tình yêu đích thực rồi chứ gì nữa, yêu nhau là yêu cả những điều xấu nhất. Tôi yêu Vinh cả khi anh ấy vẫn đi bia ôm, vẫn đi massage, vẫn có thể chơi gái đó thôi, như bản tính không thay đổi, người là do tôi chọn thì tôi chịu hết.
- Vợ ơi, không đồng ý à?
Giật mình vì ngồi thần người suy nghĩ nãy giờ, giọng nói lúc nào cũng có phần chọc ghẹo của Vinh làm tôi tỉnh lại.
- Anh sẽ bên em, bảo vệ em trong mọi hoàn cảnh, không được làm em đau được không?
- Được! Anh hứa.
Lần này cũng vậy, Vinh lại hôn tôi và chúng tôi lại vào khách sạn… Lại ướt át, lại thỏa mãn.
- Anh cầu hôn em mà không có nhẫn hả?
- Anh nghĩ tới nhưng anh không biết tay em cỡ nào, lỡ mua không vừa thì sao? Sao trong phim người ta mua cái là vừa y, chắc là xạo đó!
- Người ta lãng mạn người ta tự ướm, hay người ta phỏng đoán. Ai mà như anh, gì mà nói test hàng rồi... Em không hiểu sao nữa, đúng là em không mơ hoàng tử nhưng mà em cũng thích ngọt ngào… Còn anh thì… chậc chậc.
- Biết cái gì ngọt ngào nhất của anh không?
- Anh làm gì có cái gì ngọt ngào?
- Có!
- Cái gì, anh nói coi?
- Em!
- Ừa, anh xạo quá, anh biết hết điều xấu xa của em rồi. Bây giờ em không chịu thì sao được! Mà lần sau đừng có làm em quê nữa nha!
- Đồng ý lấy chồng mà vẫn nói cái kiểu thấy ghét đó. Em đòi hỏi anh lãng mạn vậy em có lãng mạn với anh không? Chậc chậc... Nồi nào thì úp vun nấy thôi bé!
Tên đểu giả của tôi lại véo cằm tôi, hôn tôi… Những giây phút như vậy, hạnh phúc trào dâng. Tôi tự hỏi không biết tất cả mọi người con gái trên thế gian này đều có chung cảm giác lâng lâng và hạnh phúc nức lòng như vậy khi được yêu không? Sau hôn nhân thì sao? Nhưng kệ đi, bây giờ tôi phải tận hưởng cái đã.
Đưa tôi về nhà, mở cốp xe ra anh đưa tôi một gói quà nhỏ.
- Quà này anh nhờ bạn mua ở nước ngoài đó nghe!
Vinh đưa quà cho tôi, chạy vào nhà thưa mẹ. Nhà đã dọn dẹp xong, mẹ đang coi ti vi. Nhìn mẹ thấy cô đơn quá mà tôi thấy xót, nhưng ông Cường thì không được.
- Cảm ơn anh! Bye anh, chạy xe cẩn thận.
- Còn gì nữa?
- Về tới nhắn tin em. Hôm nay ra mắt vậy là thành công tốt đẹp há!
- Ừa, vậy mới giỏi. Bye em.
Mẹ ngồi đó, xem sổ sách mở nhạc The Capenters. Nhìn mẹ có chút ưu tư.
- Mừng sinh nhật mẹ. Không có ai gần 50 mà trẻ đẹp như mẹ của con đâu nha!
- Con quen nó chính thức bao lâu rồi?
- Dạ khoảng 15 tháng.
- Quen như thế nào?
- Qua mạng ạ.
- Bao lâu thì đi chơi với nhau?
- Dạ khoảng hơn một tuần.
- Con ngủ với nó rồi phải không?
- … Dạ… - Tôi gật đầu.
- Mẹ thấy nó dạn dĩ quá. Có ai mới gặp nhà bạn gái một lần mà đã đặt vấn đề cưới xin rồi không? Mẹ thấy cũng có vẻ ăn chơi nữa. Mẹ không phải là khó khăn gì. Mẹ sợ con khổ thôi. Nhìn người này thấy con gái mẹ ngây thơ quá.
- …
- Nhưng mà tụi con đã ngủ với nhau mà nó vẫn muốn cưới con thì chắc cũng thương thiệt. Mẹ lo là tại mẹ thấy nó có vẻ từng trải hơn con nhiều thôi. Mẹ sợ nó át vía con.
- Dạ, chuyện cũng dài lắm mẹ. Thời gian con gặp anh ấy là lúc anh ấy đang thất tình. Không biết kiểu gì mà cứ gặp hoài rồi anh ấy mới nói thích con. Con cũng sợ lắm mẹ. Con sợ là anh ấy nói thích con vào lúc đang buồn nên tìm người lấp chỗ trống. Nhưng con ngu dại, không biết làm sao mà lại nhận lời đi chơi và có ngủ với anh ấy. Nếu ngủ với con rồi anh ấy chán con do con dễ dãi thì là con ngu, nhưng càng ngày con thấy anh ấy thương con nên con cũng...
- Đừng nói cho nó biết những chuyện lúc trước của con.
- Mẹ ơi, con xỉn nên con lỡ nói hết rồi.
- Cái gì? Nói hết rồi?
- Dạ, nhưng anh ấy hứa là không bao giờ đụng chạm tới mấy chuyện đó. Vì anh ấy thương và tôn trọng con.
- Con tin nó à?
- Con tin. Có thể con chưa tự tin về những cái to lớn nhưng con tin, con cảm nhận được. Mẹ tin con đi, con xin lỗi đã luôn làm mẹ buồn nhưng mẹ tin con đi, anh Vinh thương con. Nhìn bề ngoài anh ấy như vậy nhưng mà anh ấy thương con lắm.
- Nó có thói xấu nào?
- Nhiều lắm, nhưng mà ai cũng có thói xấu mà mẹ. Con cũng có mấy cái xấu xa mà. Thương nhau phải thương hết mấy cái tốt và mấy cái xấu mà mẹ.
- Với con bây giờ mẹ không thể cho con lời khuyên được rồi.
- Sao vậy mẹ?
- Giờ mẹ nói con không nghe đâu. Giống mẹ lúc cặp với ba con, ngoại nói cũng không nghe gì hết. Mẹ không phải cấm cản, nhưng mẹ chỉ có mình con, đời mẹ đã lỡ làng rồi, nếu mẹ thấy con như vậy nữa thì có phải là quá thất bại không?
- Con hứa với mẹ con sẽ hạnh phúc.
- Nếu con mà như mẹ nữa thì mẹ không biết sống sao, không biết sao mà ăn nói với ngoại nữa. – Mẹ thở dài.
- Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng. Con biết là mẹ thương con, con hứa sẽ chín chắn trưởng thành mà mẹ. Mẹ yên tâm đi, con không bất hạnh để mẹ với ngoại buồn đâu.
- Mẹ không biết làm sao để bảo vệ con, để cho con được hạnh phúc nữa. Thằng Vinh nó làm khổ con thì mẹ không để yên cho nó, cho nhà nó đâu!
Tôi muốn ôm mẹ thật chặt nhưng nếu như vậy hai mẹ con sẽ yếu đuối lắm. Tôi chỉ nắm tay mẹ và nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của mẹ. Mẹ cười nói với anh Vinh là để che đi những nhận xét trong lần đầu gặp gỡ, là để mẹ giấu đi những suy nghĩ của một người mẹ về đứa con đã từng có những sai lầm. Mẹ nói đúng, mẹ chỉ có mình tôi. Ngày xưa mẹ vấp ngã, ngoài bà ngoại, xung quanh còn có các cậu, dì. Còn tôi chỉ có một mình thôi… Nếu tôi không được hạnh phúc trọn vẹn thì do ông trời quá khắc nghiệt với một ngôi nhà toàn đàn bà hay là do cá nhân tôi phải nhận quả báo? Chuyện lúc trước tôi với mẹ gây nhau mãi cũng là do lỗi của một chữ yêu, lỗi của tôi, nên giờ tôi hết giận mẹ rồi. Giờ đây, tự nhiên tôi mới nghĩ tới cảnh mẹ tôi sẽ phải sống một mình khi tôi đi lấy chồng. Cái gì tôi cũng vội vội vàng vàng để rồi bỏ qua suy nghĩ về người phụ nữ đã sinh ra tôi. Đáng lẽ tôi phải nghĩ cho mẹ nhiều hơn. Không lẽ nào tôi lại không lấy chồng, ở với mẹ luôn cho rồi? Tự nhiên đang vui, lòng tôi lại nặng trĩu. Ngày sinh nhật của mẹ, nếu Vinh không nói những chuyện kia thì có lẽ đã khác. Mà tôi cũng không trách Vinh được, vì anh thương tôi thôi mà. Chuyện không có ai có lỗi hết, chỉ là hoàn cảnh hơi trớ trêu thôi.
- Mẹ mặc thử áo len chưa, giày có vừa không mẹ?
- Ừa, đẹp quá, áo để tới Noel mặc, còn giày thì đi chơi sẽ mang, mẹ cảm ơn.
- Mẹ giữ sức khỏe để con yên tâm. Giờ con không có lo gì cho mẹ được hết, con đúng là không làm được cái tích sự gì ha mẹ ha?
- Bây giờ cô hạnh phúc là tôi chịu rồi. Tôi cảm ơn cô. Tôi còn khỏe lắm, cô không phải lo.
Tôi cười như mếu, chúc mẹ ngủ ngon và đi lên phòng, thở dài… Sao cuộc đời không lúc nào như mình muốn vậy? Tôi đúng là vô tâm, chỉ biết vui cho bản thân, không biết đến cảm giác và suy nghĩ của mẹ trong khi nhà chỉ có hai mẹ con. Tôi tránh nói tới anh Vinh nhiều với mẹ để mẹ cảm nhận được mẹ là nhất với tôi. Phải chi giờ có một người đàn ông tốt với mẹ thì còn gì bằng.
Tôi ngồi phịch xuống giường, mở gói quà nhỏ của Vinh. Ôi trời ơi, ông mất nết đó tặng cho tôi bảy cái quần lót nhỏ xíu, mỗi cái một màu, ren mỏng tang, lại còn là loại quần lọt khe nữa. Có bao giờ tôi mặc nội y loại này đâu. Đang có tâm trạng mà thấy mấy cái quần làm tôi phụt cười ngất.
Điện thoại có tin nhắn của Vinh từ lúc anh về tới nhà. Tôi gọi lại.
- Ủa sao em không trả lời tin nhắn?
- Em nói chuyện với mẹ.
- Chuyện gì em? Có phải chuyện hồi chiều không?
- Ừa, nói chung nói nhiều lắm.
- Tốt hay xấu hả em?
- Chuyện bình thường mà, đừng lo quá. Mà anh mất nết vừa vừa thôi, ai xúi anh mua cho em mấy cái quần đó vậy?
- Bạn anh ở Mỹ về, trước khi về anh nhờ nó mua dùm em đó, độc không?
- Em đâu có quen mặc mấy cái đó.
- Thì hôm nào đi với anh thì mặc, sexy lắm, he he. Mặc đi rồi thích, mai mốt anh mua nữa cho!
- Không giỡn nữa! Anh à - Tôi thở dài - Nếu em không hạnh phúc thì mẹ em buồn lắm.
- Anh hứa với em, với mẹ em là anh sẽ đem lại cho em hạnh phúc, sẽ bảo vệ em nữa.
- Nhưng mọi chuyện có như mình muốn không anh?
- Bé đừng lo, nếu nó không như mình muốn thì anh sẽ làm sao cho đúng ý mình. Mai anh sẽ nói chuyện với ba má anh.
- Ừa, thôi anh làm gì làm đi, em cảm ơn anh hôm nay nha. Giờ em tắm rồi nói chuyện với Tiên cái.
Tôi gọi e-voice cho con bạn điên, kể cho nó nghe từ đầu tới cuối chuyện hôm nay, từ chuyện sinh nhật mẹ dắt Vinh về, cho đến khi Vinh nói muốn tiến tới kết hôn và kết thúc buổi tối nói chuyện với mẹ. Con điên gọi điện thoại về chúc mừng mẹ tôi rồi không biết nói gì mà mẹ tôi cười ha hả với nó, tôi nhìn thấy cũng vui lây luôn.
Nói chuyện cả tiếng khi hết tiền trong thẻ gọi điện thì tôi với nó chuyển qua chat.
- Nếu tao là mày tao sẽ mời má đi du lịch!
- Du lịch hả?
- Ừa, hai mẹ con thôi. Đà Lạt hay đâu đó, để cho má Út thấy vui vẻ thoải mái hơn.
- Ừa, mày nói cũng có lý, bấy lâu nay tao không nhận ra.
- Ừa còn ông Vinh, nếu ổng đã quyết định tiến tới thì mày nên chuẩn bị đi, sẽ ra mắt bên nhà ổng nữa, đủ thứ hết. Mà tao nghĩ là một ông ăn chơi như vậy mày phải trói lại cho tao!
- Trói sao?
- Thì mày kiểm soát giờ giấc của ổng, kiểm tra điện thoại ổng.
- Thôi thôi bà, tao không thích mấy cái đó. Nếu là của tao sẽ là của tao, nhiều ông nói dóc nói láo đâu có biết, đằng này ổng nói thiệt với tao không mà. Dạo này ít đi mấy cái bậy rồi, có đi nhậu chút đỉnh thôi.
- Mà mày với ổng có cưới nhớ đi khám bệnh lại, thử máu hết nha!
- Còn lâu lắm bà ơi, nói vậy chứ biết chừng nào?
- Thì tao nói vậy đó. Thời đại văn minh mà, phải biết bảo vệ sức khỏe đúng cách.
- Để tao rủ mẹ tao đi chơi thử coi. Đi Đà Lạt với Nha Trang đi.
- Ừa, nãy tao nói với má là Tết này tao về. Tao có quà bự, má cười quá chừng!
- Ừa, Tết mày về bao lâu? Bữa mày chỉ nói Tết về chứ chưa nói bao lâu.
- Một tháng.
- Ừa, về đây với chị. Chị dẫn đi chơi!
- Tao về chủ yếu để coi mặt ông Vinh của mày coi ra sao mà dám làm cho má tao lo lắng!
- Ừa mày về mày xử ổng dùm tao, tao sợ ổng quá.
- Thích cái gì không? Tao mua về!
- Mày làm ơn vác cái bản mặt mày về đây với tao là được rồi.
Con bạn cũng hết năm nay là tốt nghiệp. Có chuyện gì lớn nhỏ tôi cũng kể cho nó nghe, xa xôi vậy chứ có chỗ tâm sự cũng đỡ lắm. Có những chuyện không thể nói với mẹ, những chuyện không thể nói với bồ thì lúc đó con bạn luôn phát huy tác dụng lắng nghe, chia sẻ.
Chạy xuống nhà, thấy mẹ vẫn còn thức đang đọc báo. Nemo thì nằm dưới ghế nhìn thấy thương. Thương cả hai. Tôi chạy lại ôm mẹ…
- Hay là con với mẹ đi du lịch đi?
- Sao tự nhiên đi du lịch?
- Tại con với mẹ lâu lắm luôn có đi đâu đâu?
- Vậy con muốn đi đâu?
- Mẹ thích đi đâu?
- Mẹ dễ mà.
- Con cũng dễ, hay đi Nha Trang với Đà Lạt đi mẹ. Đi Đà Lạt mặc áo len mới luôn.
- Rồi. Chừng nào?
- Càng sớm càng tốt. Mẹ kêu anh Khải qua coi cửa hàng giùm mấy ngày đi!
- Ừa, để mai mẹ tính.
- Tính gì nữa, đi luôn đi để con lên mạng đặt xe.
- Rồi, mai sắp xếp công việc lại rồi đi. Được chưa?
Tôi cười hí hí, ôm mẹ chặt hơn, trái ngược với trạng thái ưu tư lúc nãy nhiều. Tinh thần tôi phấn chấn lạ. Tất cả là nhờ con Tiên, nhiều lúc nó như ma quỷ mà nhiều lúc nó như cô tiên xanh!
Tôi nhắn tin khoe với Vinh, anh cũng bon chen đòi đi theo mà tôi đâu có cho. Vinh cũng nói là để anh lo xe cộ cho nhưng tôi cũng không chịu, tôi muốn hai mẹ con được riêng tư. Tôi mong chuyến đi này quá!
- Đi mấy ngày em?
- Chắc ba bốn ngày.
- Nhớ chết!
- Ừa, anh có thiếu gì thú vui tao nhã khác.
- Thôi, anh không chơi bời gì nữa, chờ em về. Em về anh sẽ giới thiệu em với nhà anh luôn.
- Ừa, tính sau đi. Giờ em lên mạng coi vé xe.
- Ok, bye bé.
- Anh ngủ đi, gần 1 giờ đêm rồi đó!
- Ok em, ngủ ngon!
Tôi hài lòng sau khi mẹ chịu đi chơi, tự nhiên khựng lại… Nha Trang là Khánh Hòa, tự cười một cái. Tôi định nhắn tin hỏi thăm Thái, nhưng mà giờ khuya rồi. Với lại Nha Trang lớn như vậy, tôi gọi hỏi để làm gì, có gặp cũng không biết xử lý ra làm sao, mà anh đang ở Sài Gòn mà… nên thôi.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 20