501 Dương Đạp Sơn không biết mua quan tài mua mộ phần cần phải mất bao nhiêu tiền, vô thức sờ túi tiền trong người, quay sang hỏi vị chưởng quỹ mập mạp ở bên cạnh: "Chưởng quỷ à, ở Khánh Dương phủ chúng ta, lo liệu chuyện tang gia đơn giản như vậy thì cần phải mất bao nhiêu tiền?"Chưởng quỹ mập đó thấy Dương Đạp Sơn động tâm giúp cô gái chôn mẹ mua cô ta, tuy trong lòng tức cười cho Dương Đạp Sơn đem tiền quẳng trôi theo dòng nước, nhưng ông ta cũng vô cùng hi vọng chuyện này có thể thành, để di chuyển thi thể hôi thối này đi, chuyện làm ăn của quán trở lại bình thường.
502 Cô gái nhỏ mắt ứa lệ gật gật đầu, trong bụng đã có thức ăn, tinh thần cũng khá lên, gượng gạo đứng dậy. Dương Đạp Sơn nói với chưởng quỹ mập: "Chưởng quỹ, bát cháo này bao nhiêu tiền?""Một văn tiền hai tô cháo lớn, ngài còn có thể lấy thêm bát nữa.
503 Dương Thu Trì nói: "Đừng có lo, ta giúp cô canh chừng cho. "Cô gái quay lại nhìn Dương Đạp Sơn, ngựong ngập không tiện thoát y trước mặt hắn, nhìn sang mặt sông, thấy nước sông trong vắt chảy nhẹ, liền có ngay chủ ý.
504 Hạnh nhi bỏ chung rượu, quỳ sụp xuống dập đầu: "Thiếu gia, Hạnh nhi khổ cực gì cũng chịu được, thiếu gia chôn mẹ cho Hạnh nhi, Hạnh nhi là nô tì của người rồi, Hạnh nhi nguyện ý cả đời đi theo thiếu gia, hầu hạ thiếu gia, ăn cực ăn khổ gì cũng chịu, cầu thiếu gia đừng đuổi Hạnh nhi đi, cầu xin thiếu gia mà!"Dương Đạp Sơn cúi người xuống đỡ cô bé lên, Hạnh nhi giãy ra: "Nếu người không đáp ứng, Hạnh nhi cứ quỳ mãi ở đây!" Nói xong sụp người xuống đất khóc ròng.
505 Quay đầu lại nhìn, thấy toàn là người bộ dạng cò con tiểu tốt, xem ra khách sạn này là rẻ nhất trong Khánh Dương phủ rồi, làm sao bây giờ đây?Điểm tiểu nhị nhạt giọng hỏi: "Hai vị có ở hay không?""Cái này.
506 Dương Đạp Sơn dùng một tay gỏ cửa, gọi: "tiên sinh, thỉnh mở cửa, chẩn khán bệnh khẩn cấp a!" Vỗ năm sáu lần, bất giác cửa mở ra, một dược đồng mắt ngáy ngủ thò đầu ra nói: "Bên này, tiến vào đi!"Dương Đạp Sơn cõng Hạnh nhi tiến vào cửa ngách, lập tức nghe phải mùi thuốc nồng nặc.
507 Dương Đạp Sơn và Hạnh nhi bỏ đủa xuống chạy theo coi náo nhiệt, thấy một người mập đang hô to hét lớn trong vườn. Chưởng quỹ mập hỏi: "Có chuyện gì?"Người mập trong vườn đó chính là em họ của chưởng quỹ mập, được ông ta thỉnh tới quản trướng phòng (phòng chứa tiền và lo sổ sách kế toán).
508 Hai vị bộ khoái nhìn quanh quất trong phòng, chỉ thấy mấy cái cái tủ và học tủ đều bị mở tung, chiếc tủ gỗ lớn đựng tiền đã bị mở ra, cửa sổ sau có một cánh mở hé.
509 Bộ khoái mặt khỉ giơ tay ngăn bộ khoái răng thỏ lại, tiếp theo đó làm ra vẻ bất cần nói: "Tiểu huynh đệ, án này nha môn chúng ta còn chưa lập án, do đó ngươi giúp phá thì tốt, không phá thì anh em chúng ta cũng không quan tâm.
510 Dương Đạp Sơn nhìn xéo bộ khoái mặt khỉ, tên bộ khoái này lập tức phản ứng, cười cầu tài nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta nghe nhập tâm quá, hà hà, tự ngươi quyết định đi.
511 Bộ khoái mặt khỉ đúng là khóc cười đều không được: "Nếu như ngỏ vào là ngụy tạo, người ngoài không thể lẻn vào, trong khi đó bên trong thì bị làm loạn lên hết, tiền trong tủ không còn, không phải hắn vừa ăn cắp vừa la làng thì còn ai?" Tay y lại cất lên, định vỗ thêm một chưởng lên đầu "Răng thỏ".
512 Không mua được gì, phòng chỉ có một giường hai ghế, đèn dầu cũng không có. Rất may là đêm nay trăng sáng, xuyên qua khe cửa sổ soi sáng căn phòng, bàng bạc và thanh lạnh, khiến trong đêm hè thế này tăng thêm vài phần mát mẻ.
513 Một thời thần sau, Dương Đạp Sơn cầm một gói giấy quay về, nhìn thấy phòng được quét dọn thật sạch, vô cùng cao hứng nói: "Hạnh nhi thật chuyên cần nhanh nhẹn! Không sai, quá sạch.
514 Dương Đạp Sơn cười nói: "Dù sao cũng còn sớm, tôi muốn kiếm thêm tiền, tự mua nhà cho mình, lúc đó mới dễ sắm sửa. ""Vậy à, được a, ở Khánh Dương một căn nhà vườn mái ngói giá mất ba chục lượng, nhà đất thì tiện nghi hơn, nhưng cũng gần hai chục lượng, không mắc lắm.
515 Bộ khoái mặt khỉ tức ngầm trong bụng, mắng thầm: "Ngươi bận cái khỉ khô, nếu mà bận thì ngươi không ban ngài ngồi phe phẩy quạt cùng với nha hoàn đan hài a.
516 Bộ khoái khỉ ốm vỗ đùi nói: "Phá án thì ta giúp ngươi xuất, phá không được án cũng không cần ngươi xuất, vậy được chưa?""Được! Nhất ngôn vi định, nhưng mong là ta có thể trinh phá án này, tìm về quan ấn của tri phủ đại nhân, như vậy mọi người ai cũng có chỗ hay!""Đúng đúng!" Hai bộ khoái cùng gật đầu.
517 Sấu hầu nhìn phải nhìn trái đáp: "Ngươi đừng có coi thường cô ta, cô ta lợi hại lắm đó, võ công e là không dưới ngươi đâu. ""Cho dù là võ công lợi hại thì cũng không thể để nữ nhân làm bộ đầu a!" Tư tưởng nam tôn nữ ti trong đầu Dương Đạp Sơn ít nhiều vẫn có, không khỏi phẫn phẫn bất bình.
518 Sắc mặt của Thành Tử Cầm bấy giờ mới hơi hòa hoãn trở lại, nhưng lại đổi sang ửng hồng, ngẫm nghĩ một chút vẫn nhấc chân cởi một chiếc giày ra. Dương Đạp Sơn vội cười hề hề tiếp lấy, thấy đó là một chiếc giày đế mỏng thông dụng của bộ khoái, kích cỡ nhỏ gọn, nhịn không được phóng mắt nhìn Thành Tử Cầm đang đứng tấn theo thế "Kim Kê độc lập" (Gà vàng đứng một chân) một chân chỉ mang vớ trắng, lòng không khỏi xao động.
519 Loại này đánh trúng đều mà Hàn tri phủ đang lo lắng trong lòng, trầm ngâm một chút, hỏi: "Không hỏi họ không được hay sao?""Nếu như không hỏi mà có thể phá án, tiểu nhân tuyệt không đưa ra hạ sách này.
520 Hắn lại lấy một chén nước sạch, phun khắn phòng. Tiếp đó lại cầm bút chu sa lên, vẽ rồng vẽ rắn lên trên mấy lá bùa vàng, dùng kiếm gỗ đâm xuyên qua đưa lên nến đốt, múa may loạn trong phòng.