61 Chương 61. “Không ngờ Huyết Vương và Huyết Vương phi mà cả Kinh thành xôn xao loan truyền biến mất cả đêm lại ở đây!” Tròng mắt hẹp dài của nam tử mặc áo trắng lưu chuyển, nói không hết phong lưu, ít hơn một phần khí phách so với Mộ Dung Niệm Hàn, nhưng ngang ngạnh lại nhiều hơn một phần, tên hắn chính là Ngọc Lưu Phong!Cổ Nhược Phong nheo mắt lại, không ngờ năng lực ẩn núp của người này lại tốt như vậy, ngay cả nội lực cũng không thua Hỏa Diễm, nếu không, lấy năng lực của Hỏa Diễm, nhất định có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn!Không trách được quan phủ truy nã hắn bao nhiêu lâu, nhưng ngay cả một vạt áo của hắn cũng không đụng được, vừa rồi nhìn bản lĩnh tung người nhảy xuống từ trên xà nhà, chỉ sợ ngay cả hắn bay qua trước mặt lqd đám quan binh kia, chưa chắc bọn họ đã nhận thấy, nhiều nhất chỉ cho là một làn gió thổi qua mà thôi!Phong Huyết Lân nhìn ánh mắt của Ngọc Lưu Phong rất có hứng thú tìm tòi nghiên cứu Cổ Nhược Phong, thần sắc con mắt màu máu tối sầm, lại tiến lên một bước ôm Cổ Nhược Phong như muốn tuyên thệ, nữ nhân của hắn, người khác có thể mơ tưởng hay sao?!Nhưng mà, suy nghĩ lúc này của Cổ Nhược Phong chính là, nhóm người mình rời khỏi kinh thành Mộ Dung mới trong thời gian ngắn ngủn nửa ngày, Ngọc Lưu Phong ở đây lại có thể biết được tin tức bên ngoài cách xa ngàn dặm, có thể thấy được năng lực của hắn không chỉ là “Hái hoa” mà thôi! Rốt cuộc diện mạo giấu dưới vẻ mặt phong lưu của hắn là gì, chỉ sợ không ai đoán được, nhưng, hắn nhất định tuyệt đối không đơn giản! Người như vậy, nàng nên chọc ít thì tốt!Nghĩ tới đây, nắm tay phải Phong Huyết Lân, mười ngón tay đan xen, xoay người rời đi, một câu cũng không lưu lại, giống như trong phòng không hề xuất hiện một người khác!Hứng thú trong mắt Ngọc Lưu Phong càng sâu, tay trái ôm ngực, chắp cánh tay phải đặt lên đầu, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt cằm, tự nhủ: “Chẳng lẽ sức quyến rũ của bản công tử giảm xuống?”Bên kia, Cổ Nhược Phong cùng Phong Huyết Lân đi vào phòng bao, món ăn đã đưa lên đủ, đám người Cổ Uyển Ngưng đang ngồi trên bàn chờ bọn họ.
62 Cổ Uyển Ngưng nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ, xuyên qua mành cửa xe nhìn tình cảnh bên ngoài, vừa định ra ngoài xe ngựa liền bị Cổ Nhiễm Trần ngăn lại: “Nương người đợi ở trong xe ngựa đi, như vậy ta và Mặc mới có thể dễ dàng bảo hộ người hơn.
63 Cái bàn tứ phương đặt gần cửa sổ trên lầu hai của quán trà, mỗi người ngồi một phương, lúc này trên đường cái người đến người đi, rất là náo nhiệt. Cái bàn tứ phương đặt gần cửa sổ trên lầu hai của quán trà, một bầu Quân Sơn Ngân thượng hạng đặt ở giữa, còn có vài đĩa điểm tâm tinh xảo, tản ra mùi thơm mê người.
64 Sau khi Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân trở lại phủ thành chủ đã nói chuyện thật lâu với Hỏa Diễm, lúc từ trong thư phong đi ra đụng phải Cổ Uyển Ngưng tới tìm mình.
65 Cổ Uyển Ngưng theo tầm mắt của Cổ Hạo Nhiên nhìn về phía vợ chồng Cổ Kỳ ngồi đối diện với hắn. Ánh mắt của nàng xoẹt đến mái tóc hoa râm trên đầu cha mẹ già.
66 Mộ Dung Niệm Hàn nhìn hai người đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong lòng chấn kinh đến bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần!Cổ Nhược Phong cũng không ngại, hai người tìm cái ghế ngồi xuống, Cổ Nhược Phong rúc vào trong lòng Phong Huyết Lân thưởng thức lọn tóc dài của hắn.
67 Chương 67. Trình Ngọc cùng Mộ Dung Niệm Diệc đột nhiên tỉnh dậy, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tô đang tức giận, trong khoảng thời gian ngắn còn trì hoãn không đi tới, đối với một căn phòng mê loạn… Mộ Dung Chiêu Tuyết đang co rúc nơi góc tường, áo quần rách nát, ánh mắt đờ đẫn…Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ở trong viện nghe âm thanh trong phòng đến nhất thanh nhị sở, lúc Mộ Dung Tô lqd rống giận, Si liền mang theo hồi nhan đan tiến vào, khóe mắt liếc nhìn bốn người kia.
68 Chương 68. Khóe miệng Phong Huyết Lân tản ra chút khổ sở: “Ta…” Hắn cũng không thể xác định có thể kiềm chế, khát vọng khát máu trong cơ thể còn mãnh liệt hơn so với lần trước!Không tiếp tục nhìn Phong Huyết Lân, Cổ Nhược Phong tiếp tục lấy ra vài cái bàn ghế trong nhẫn ngọc, còn có món ăn đã làm xong, dùng nội lực đun nóng một chút, lại có sắc màu tươi mới giống như vừa ra lò, hương thơm nóng hổi.
69 "Quốc sư Thiên Tâm?" Giọng điệu khẳng định, tròng mắt Cổ Nhược Phong từ từ trở nên bình tĩnh, có một số việc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ là, không thể không nói, hắn chọn thời gian rất tốt.
70 Cổ Hạo Nhiên nghe quản gia đứng ngoài cửa hỏi, cau mày suy nghĩ một chút, vốn là mấy ngày trước mình phải mở kim khố điều ngân lượng, kéo tới bây giờ đã mười ngày, sợ là tài chính ở cửa hàng báo thiếu rồi !Cửa phòng được mở ra, Cổ Hạo Nhiên đi ra, đi nhanh lên trước: "Đi thôi.
71 Chương 71. Kèm theo một tiếng “Huyết Vương gia giá lâm, Huyết Vương phi giá lâm”, tất cả mọi người ở phủ thành chủ đều quỳ xuống! Trải qua chuyện hôm qua, ai mà chẳng biết hai người Huyết Vương gia và Huyết Vương phi đang ở thành Ngọc chứ!Người đời đều biết địa vị của hai người này có bao nhiêu tôn quý, hôm nay hai người tới tham gia bữa tiệc này, coi như đã cho thành chủ đại nhân mặt mũi rồi!“Bình thân.
72 Chương 72. Ngọc Y Nhi chăm chú nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Cổ Nhược Phong, bàn tay dưới ống tay áo đã lộ ra các đốt ngón tay, đáy mắt xẹt qua chút u ám, sau đó ngẩng đầu lên, cầm lấy bầu rượu nhỏ trong tay lần nữa, đứng lên, đi tới bên cạnh Phong Huyết Lân, ý đồ rõ ràng là muốn rót thêm một ly rượu nữa cho hắn.
73 Phong Huyết Lân sững sờ nhìn biến cố bất thình lình, màu máu đen kia làm tim hắn đau đớn!“Phong nhi!” Vội vàng kêu to, khẩn trương đến nỗi không lời nào có thể tả được!Chỉ là, hai mắt của nữ tử có dung mạo tuyệt thế kia vẫn nhắm chặt như vậy, không có một chút dáng vẻ muốn tỉnh lại!Một màn này khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người, sau đó, đều trợn mắt nhìn ly rượu trước mặt mình! Huyết Vương phi nói bốn chữ kia, tuy nhỏ nhưng không khó nhìn ra bốn chữ “trong rượu có độc” từ trong miệng! Bọn họ đều đã uống rượu này, vậy không biết.
74 "Hôm nay Vương gia là quan trọng nhất yến hội, tội thần phải đi lấy tới ngay. "Chỉ chốc lát sau, Ngọc Tây Âu liền mang thất thải Tuyết Liên tới. Tuy tiểu viện này lụn bại, vẫn còn một nhà xí nhỏ ngoan cường đứng thẳng.
75 Bên trong lộ ra hơi thở nghiêm nghị, lực lượng khổng lồ kia cũng làm cho Cổ Nhược Phong kinh hãi! Rốt cuộc đó là thứ gì!Vẻ mặt Ngọc Tây Âu nghiêm túc đứng một bên: "Vương gia, vương phi, bên trong là một khối Mặc Ngọc ngàn năm.
76 Trong lúc Ngọc Y Nhi hạ quyết tâm, khi cửa phòng ngủ kéo ra đóng lại một hồi thì đoàn người Cổ Nhược Phong cũng vừa lúc ra đến trước cửa. Cửa vừa mở ra, hai người đúng lúc vô tư đối mặt, nhìn rất rõ ràng biểu cảm của đối phương!Ngọc Y Nhi nghĩ đến một nữ tử áo trắng, quần áo bản thân đã nát bấy ở phía trước tài tử giai nhân, ném vào mặt mũi mình, tức giận càng trào lên điên cuồng, nàng cũng muốn Cổ Nhược Phong trở thành người trở trẽn bị người người cười nhạo! Nàng muốn chà đạp lên tất cả cao ngạo cùng tôn nghiêm của Cổ Nhược Phong!Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Ngọc Y Nhi, khiêu khích nơi khóe mắt nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, hình như vẫn còn ý chí chiến đấu vang dội?“Cổ Nhược Phong! Ngươi hãm hại ta!” Ngọc Y Nhi thẳng lưng bước tới trước một bước, nàng thật sự muốn xem Cổ Nhược Phong ngụy biện như thế nào! Mặc dù nàng không biết vì sao Cổ Nhược Phong lại cầm bình sứ men xanh trong tay, nhưng có điều, bình sứ men xanh này không phải là thuốc giải, dieênddaanllequydônn Cổ Nhược Phong trúng độc tuyệt đối là giả bộ! Một điểm này, không thể phủ nhận!“Lớn mật! Ngươi có biết vu cáo hãm hại Huyết Vương phi là tội gì không!” Phàm cũng tiến lên một bước, càng có khí thế hơn Ngọc Y Nhi! Tôm tép nhỏ như vậy, để Phàm đến giải quyết là được rồi, không cần chủ tử ra tay! Còn làm dơ bẩn mắt chủ tử!“Ta vu cáo hãm hại nàng ta?” Ngọc Y Nhi cười nhạo một tiếng, coi nàng là kẻ ngu hả, không có chứng cớ nàng sẽ ra đứng nói như vậy?“Phụ thân, bình sứ men xanh đâu?” Ngọc Y Nhi thông minh liền chuyển sang Ngọc Tây Âu, nơi này giúp được nàng cũng chỉ có phụ thân! Vừa rồi mình nhếch nhác được người ta đưa về phòng, dĩ nhiên không để ý bình sứ men xanh rốt cuộc đi đâu, nhưng nói thế nào phụ thân cũng là chủ nhân phủ thành chủ này, trong phủ thành chủ xảy ra chuyện như thế sao tránh được ánh mắt của người!Ngọc Tây Âu nhìn dáng vẻ nhất quyết không tha của Ngọc Y Nhi, mà trong đôi mắt nữ nhi còn có lời thề son sắt.
77 “Ngươi nói láo!” Ngọc Y Nhi không dám tin trợn to mắt, chứa bên trong này rõ ràng là ‘Mê hồn’, sao giờ biến thành thuốc giải của kịch độc ‘đoạn trường’! Nàng đã từng ngửi ‘Mê hồn’ rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không phán sai!Ngọc Y Nhi vừa hô như vậy, sắc mặt Tần đại phu lập tức thâm trầm, hắn là người đức cao vọng trọng của thành Ngọc, người sống cả đời, ai chẳng bệnh nặng bệnh nhẹ, những quan to hiển quý này không cảm ơn hắn cũng phải để cho hắn ba phần mặt mũi, khi nào la to nói lớn như vậy với hắn! Huống chi, người khác không biết thái độ làm người của Ngọc Y Nhi này, nhưng hắn rất rõ ràng!“Lão phu hành y nhiều năm, sẽ không phán đoán sai!” Quyền uy của hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân như vậy chất vấn!Cổ Nhược Phong liếc mắt nhìn cặp mắt ứ máu của Ngọc Y Nhi, trong lòng chê cười, nàng đã bảo Mị đi đổi thứ gì đó trong bình sứ men xanh từ sớm, dieênđaanleequyydoônn chút độc này không làm khó được nàng! Nếu hôm nay Ngọc Y Nhi không ra tay với Phong Huyết Lân, nàng vốn định để cho Ngọc Y Nhi một ngựa, lại không nghĩ rằng đến bước này, có phải nàng nên thấy may mắn là bản thân đã có dự liệu trước?“Ngươi nhất định là thu được thứ tốt gì từ bọn họ đúng không?!” Giờ phút này đầu óc Ngọc Y Nhi đã không còn rõ ràng, chỉ cho là Tần đại phu bị đám người Phong Huyết Lân cho chỗ tốt!Tần đại phu thật sự nổi giận, Ngọc Y Nhi thật quá đáng, hắn hành y nhiều năm, thầy thuốc chăm sóc như lòng cha mẹ, thường xuyên phát thuốc cứu người, trong sạch này sao cho phép Ngọc Y Nhi tùy ý dập tắt!Tình hình hôm nay hắn vừa nhìn liền rõ ràng, hơn nữa dọc đường đi đã nghe nói, đáy lòng cũng đã đoán chừng sự việc thông suốt, Tần đại phu vung ống tay áo: “Ngọc tiểu thư, ngươi vu oan người cũng phải xem rõ tình thế! Lão phu do người của thành chủ đại nhân mời tới, có phải lão phu được chỗ tốt từ thành chủ đại nhân?!”Ngọc Y Nhi ngây ngẩn cả người, Tần đại phu nói không sai, hắn được phụ thân phái người đi mời…Mắt nhìn Cổ Nhược Phong đang xem kịch vui, rốt cuộc trong lòng Ngọc Y Nhi hiểu được mấy phần, sợ rằng vấn đề phát sinh ở bên trong bình sứ màu xanh!“Phụ thân, nhất định là có người động chân động tay vào bình sứ men xanh này!” Lúc nói lời này, mắt Ngọc Y Nhi như có như không liếc nhìn Cổ Nhược Phong, ý vị sâu xa! Nhưng mà dường như nàng đã quên, bây giờ nàng hoàn toàn không có tư cách chất vấn!“Y Nhi con… ôi, bình sứ men xanh này không bị người giở trò!” Người của hắn vẫn chú ý thay đổi trong đình, sau khi Huyết Vương gia lqd đặt bình sứ lên bàn vốn không có ai động tới! Mà lúc Huyết Vương gia mớm thuốc cho Huyết Vương phi, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, càng không thể nào gian lận rồi! Sao con bé lại nhìn không ra!Ngọc Y Nhi nhìn bất đắc dĩ cùng thất vọng trong mắt Ngọc Tây Âu, trong lòng lạnh nửa phần, Ngọc Tây Âu hiểu nàng, nàng cũng hiểu Ngọc Tây Âu! Lúc này ánh mắt Ngọc Tây Âu nói lên cái gì, Ngọc Y Nhi nàng sao lại không rõ ràng! Chuyện này, sợ rằng không có đường sống mà quay về! Rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng?!Ngọc Y Nhi vẫn còn trong trầm tư, nhưng Cổ Nhược Phong không chờ lâu được như vạy, nàng không rảnh ở đây nhảy nhót mù quáng với tôm tép nhãi nhép này!“Ngọc thành chủ, sự việc cũng đã sáng tỏ rồi, chuyện này…” Cổ Nhược Phong chậm rãi mở miệng, mỗi một lời khiến lòng của Ngọc Tây Âu rớt xuống rất sâu! “Liền giao cho ngài xử lý.
78 Xe ngựa giản dị không xa hoa, nhưng đồ trang trí bên trong thực khiến người ta níu lưỡi, trên sập êm ái bày vài món điểm tâm, đồ dùng khỏi phải nói đều là những thứ thượng đẳng đẹp nhất!Phong Huyết Lân nằm nghiêng trên giường đệm, cẩn thận ôm Cổ Nhược Phong vào trong lòng, nhìn vẻ mặt đăm chiêu nhưng kỳ lạ của nàng, không khỏi bật cười: “Phong nhi, nàng không hiếu kỳ sao?” Ly Lạc và Sở Thiên Ca xuất hiện, khó hiểu như vậy, nàng không cảm thấy tò mò một chút xíu nào sao?Cổ Nhược Phong miễn cường nhìn Phong Huyết Lân một cái: “Không phải là chàng sẽ nói sao?” Một câu hỏi ngược lại khiến Phong Huyết Lân á khẩu không trả lời được.
79 Editor: Dung SaĐêm đen nhánh, gió gào thét, mùi máu tươi mơ hồ không ngừng lan tràn trong rừng cây rậm rạp. . . . . . Nơi này là biên giới Mộ Dung Vương Triều và Hiên Viên vương triều, vùng ngoại ô ngoài rừng cây có tên là thành Bắc CốHàng loạt hắc y nhân xuyên qua rừng cây, phía trước, hơn mười người dùng hết sức lực chạy trốn, trầm mặc không tiếng động, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng kêu đau thảm thiết.
80 Editor: Dung SaLúc đoàn người Cổ Nhược Phong tới thành Bắc Cố thì ánh sáng mặt trời đã nhô lên cao, mặt trời mùa đông chiếu vào người ấm áp, trên đường cái người đến người đi rất náo nhiệt.