41 Editor: Tinh Linh TuyếtTùy tiện ăn vài miếng, sau đó Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều cùng dừng đũa lại, họ vừa mới ăn điểm tâm xong, hiện tại trong bụng cũng không còn thừa chỗ để chứa thêm bữa tiệc lớn này.
42 Editor: Tinh Linh Tuyết"Cái gì. . . . . . " Cổ Nhược Phong cảm thấy trong nháy mắt đó hình như mình đã nghe nhầm rồi, nàng giương mắt nhìn về phía Phong Huyết Lân và Cổ Nhiễm Mặc, chỉ thấy trong đáy mắt bọn họ cũng tràn đầy kinh ngạc.
43 Tròng mắt Phong Huyết Lân híp lại, rất tốt, lại dám dùng ngón tay trỏ chỉ vào tiểu Phong nhi nhà hắn! Chẳng lẽ nàng ta không biết Phong nhi ghét nhất người nào dùng ngón tay trỏ chỉ nàng ấy hay sao?Ngón tay trong ống tay áo khẽ nhúc nhích, nội lực cường đại thuộc về riêng mình hắn theo một trận gió lập tức tới bên cạnh Cổ Nhược Ly, không một ai phát hiện!“A!” Đau nhức đánh tới, Cổ Nhược ly quát to một tiếng, mắt nhìn về nơi phát ra đau đớn, vốn là gương mặt cười cùng xoắn xuýt chợt đại biến! Ngón trỏ của nàng! Ngón trỏ của nàng… đứt tận gốc!Không, làm sao có thể… Sao lại thế này! Về sau muốn nàng làm sao bây giờ? Ai sẽ thích một người mất ngón tay?!Rốt cuộc là ai làm?! Hận ý ngập đầy, từ từ thay thế đau xót mất ngón tay!“Cổ Nhược Phong! Nhất định là ngươi lqd làm! Nhất định là ngươi!” Một cặp mắt xếch màu đỏ của Cổ Nhược Ly dữ tợn nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, liền muốn tiến lên thiên đao vạn quả * nàng!(*) thiên đao vạn quả: chém ngàn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
44 “Cổ gia chủ vội vã như thế, không biết xảy ra chuyện gì?” Đã diễn trò thì làm cho trọn vai, từ trước đến giờ Cổ Nhược Phong là người rất có trách nhiệm!“Ngươi!.
45 Chỗ ở của Diệp Tích Tuyết là tiểu viện được Cổ gia sửa sang lại gần với chỗ của Cổ Hạo Nhiên, tên là Lạc Tuyết các. Lúc này, trong Lạc Tuyết các, Diệp Tích Tuyết đang quăng một cái bình hoa được chế tác tinh xảo có giá trị xa xỉ xuống đất, “Rầm” một tiếng anh dũng hy sinh.
46 Dùng xong bữa tối, bọn hạ nhân đưa đến nước súc miệng ọi người, đợi bọn hắn súc miệng xong, lại dâng một ly trà thơm. Bàn ăn đã được đưa dọn xong, hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ngồi ở ghế trên, Cổ Hạo Nhiên ngồi ở bên tay phải, Trà Hương Đại Hồng Bào tràn khắp phòng, Cổ gia quả nhiên là kẻ có tiền, mỗi người một ly Đại Hồng Bào cũng không keo kiệt chút nào!Diệp Tích Tuyết nhìn ly trà trong tay, nắm thật chặt trong tay áo, Đại Hồng Bào này là bảo bối của lão gia, ai cũng không thưởng ột chút, cho dù mình đi cầu cũng không cầu được, bây giờ lại uống ở trong trường hợp này, thật là châm chọc!Nhưng mà.
47 Hôm sau trời vừa sáng, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liền cáo biệt ổ chăn ấm áp để thức dậy. Rửa mặt xong, hai người tiến về phía phòng khách dùng bữa.
48 Lạc Tuyết các, Diệp Tích Tuyết đã sớm thức dậy, nhìn Cổ Nhược Dao yên lặng ngồi bên cạnh cái bàn ăn điểm tâm, trong lòng hối tiếc, phẫn hận! lqdBà vú bên kia tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, vậy rốt cuộc là ai động tay chân?Thượng Quan Mạn Nhu hay là Cổ Nhược Phong?Bất luận là người nào! Hai người này nàng tuyệt đối không bỏ qua!Dao nhi con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con!Nếu như Cổ Nhược Phong nghe được tiếng lòng nàng, nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng! Báo thù? Cổ Nhược Dao biến thành như vậy, căn nguyên cái tội ác này còn không phải bắt nguồn từ Diệp Tích Tuyết ngươi?"Phu nhân, Cổ Tiểu Tứ và Huyết Vương tới.
49 Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong phòng đều ngây dại, bao gồm cả Cổ Nhược Phong vinh nhục không sợ và Phong Huyết Lân vẫn luôn không quan tâm việc gì!Trấn tĩnh trong mắt dần biến mất, thâm thúy trong mắt không người nào thấy rõ, lúc này Cổ Nhược Phong cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì! Chỉ cảm thấy lửa giận đang không ngừng thiêu đốt trong lòng!Rất tốt! Nam nhân của Cổ Nhược Phong nàng mà cũng dám nghĩ đến sao? Nàng (CNP) sẽ làm nàng (CND) đầu tiên là biết cái gì gọi là làm vọng tưởng! Cái gì gọi là giá cao!Lúc này Cổ Nhược Phong vẫn não tàn như cũ, vẫn không ý thức được như vậy là biểu hiện của một thê tử ghen tức bay đầy trời! Chỉ là, nàng tìm ình lời giải thích rất hợp lý: Dù sao thì mình cũng mang danh là Huyết Vương phi! Cổ Nhược Dao làm như vậy chính là muốn khiêu khích mình! Cổ Nhược Phong là ai ? Kiêu ngạo của nàng người khác có thể tới khiêu khích sao?Đáp án dĩ nhiên là: không thể!"Dao nhi!" Cuối cùng Cổ Hạo Nhiên không nhìn nổi nữa, gọi Cổ Nhược Dao một tiếng, mặt âm trầm đã đen như mực, mặt muỗi của Cổ Hạo Nhiên hắn cũng bị nàng ném đi rồi!"Dao nhi!" Diệp Tích Tuyết suýt nữa ngã xuống ghế đi tới bên cạnh Cổ Nhược Dao, lúc này nàng thật sự hốt hoảng!Hôm nay Cổ Nhược Dao đã thật sự ngu dại, tạm thời không nói đến tại sao nàng lại nói ra những lời như vậy, chính là nếu Huyết Vương nhất thời vui mừng đồng ý chuyện này, bằng vào năng lực bây giờ Cổ Tiểu Tứ, làm sao Dao nhi có thể có những ngày tốt đẹp? Hơn nữa, Huyết Vương khát máu, hút máu người, những chuyện này.
50 Dùng xong bữa trưa, Cổ Nhược Phong không muốn ở bên ngoài phơi nắng, nên về phòng nghỉ ngơi. Lúc này trong kim khố bí mật của Cổ gia, từng cơn gió nhẹ thổi qua, không thấy bóng dáng, đồ vật bên trong lại không ngừng giảm bớt.
51 (*) Diễm Xà: Diễm là lửa, xà là rắn, Diễm Xà là rắn lửa, đây là tên riêng, loại rắn này thường xuất hiện trong các loại truyện dị giới, huyền huyễn. Giường Hàn Băng: là giường làm từ khối băng ngàn năm, tương tự như giường hàn ngọc trong tiểu thuyết Kim Dung mà thần tiên tỷ tỷ Tiểu Long Nữ và Dương Quá luyện công.
52 Diễm Xà, theo tên gọi không khó nhận ra đặc điểm của nó, sinh trưởng ở vùng đất cực nhiệt, thường xuyên lui tới nơi được coi là nóng nhất của đại lục Thiên Phượng – thành Vô Hỏa.
53 “Đại phu nhân. ” Cổ Nhược Phong tiến lên một bước, một đôi mắt hiểu rõ nhìn chằm chằm Diệp Tích Tuyết, tựa như nhìn thấu đáy lòng nàng!Diệp Tích Tuyết kiềm nén khó chịu trong lòng: “Không biết Vương phi có chuyện gì?”“Ngươi có biết người Thanh Phong biệt viện ở ngoại ô kinh thành không?”“Cái gì! Biệt viện gì? Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
54 Thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh năng ấm áp chiếu rọi vào cửa chính hoa lệ vừa dày vừa nặng của Cổ gia, càng làm phát sáng hai chữ “Cổ phủ”, chói lóa mắt người.
55 Không tới thời gian nửa tháng, chuyện tình của Huyết vương phi Cổ Nhược Phong và Huyết vương Phong Huyết Lân đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành Mộ Dung, không biết có bao nhiêu phiên bản được truyền đi khắp Mộ Dung Vương Triều!Nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, không có phiên bản nào mà không phải là Huyết Vương phi sủng ái Huyết vương gia như thế nào, một cuộc hôn lễ đẫm máu, một lần lễ hội Vân Hồ, một phen đoạt lấy Khinh Vũ cầm!Đại hôn của Huyết Vương, hoàng đế Mộ Dung Tô đích thân tới chủ trì, mặc dù Huyết Vương phi giết Tân Khoa Trạng Nguyên Văn Thanh, nhưng vẻ mặt hoàng thượng không hề biến sắc, không có nửa điểm trách phạt!Hôm nay, "Phong Huyết Lân" đã trở thành ba chữ tôn quý nhất Mộ Dung Vương Triều!Phong Huyết Lân tay trói gà không chặt, mười tám năm qua Mộ Dung Tô không hề chào đón, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, từ đó cũng có thể thấy được điểm mạnh của Cổ Nhược Phong!Mà theo thời gian thúc đẩy, nhân sĩ khắp nơi cũng rục rịch ngóc đầu dậy, đã ròng rã mười bốn ngày, rốt cuộc bọn họ cũng không phải chờ lâu nữa, hoặc là nói, càng muốn xem một chút hôm nay là ngày trăng tròn, nếu như Cổ Nhược Phong nhìn thấy bộ dạng hút máu của Phong Huyết Lân, sẽ phản ứng như thế nào! Có phải vẫn tiếp tục si mê tập họp đủ muôn vàn sủng ái lên toàn thân hắn hay không?Dù sao, truyền thuyết và tận mắt chứng kiến không giống nhau! Cổ Nhược Phong có thể bao dung hai tròng mắt đỏ quỷ dị của Phong Huyết Lân, nhưng nàng có thể tiếp tục dễ dàng tha thứ ột nam tử gần như là phế vật lại hút máu người hay không?Mặt khác, bên trong Huyết Vương phủ, từ sáng sớm thức dậy Phong Huyết Lân liền có chút bất an, biết rõ đêm nay là ngày trăng tròn, trong cơ thể quen thuộc kia sẽ rối loạn làm cho hắn cảm thấy sợ hãi!Đứng ở ngoài phòng không dám bước vào nửa bước, thỉnh thoảng đôi mắt nhìn về phía nữ tử vẫn bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra ở trong phòng, nàng, có sợ hay không?"Vương Gia, vương phi, có khách tới chơi.
56 Một bàn người trừ Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ra thì tất cả đều nhìn chằm chằm hai mươi mấy đĩa thức ăn. . . . . . Bên trong đúng là…"Khụ. . . .
57 Cổ Nhược Phong vươn chiếc đũa tới gắp món rau thì bị người chặn lại, nhìn theo đôi đũa trúc, những ngón tay thon dài trắng nõn đang cố chấp ngăn ở nơi đó, không chịu di động chút nào.
58 Mùi máu tươi nhè nhẹ tràn ngập từ từ trở nên nồng đậm, càng làm cho những vết máu tăng thêm vài phần yêu dị. Hai người ôm nhau rõ ràng xứng đôi như vậy, tay áo một đen một đỏ bay bay, tóc đen quấn quít, cổ gáy giao nhau, dường như người nào cũng không thể chen chân vào được!Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc đột nhiên phục hồi tinh thần lại, bọn hắn vậy mà lại ngây người đứng nhìn! Bây giờ.
59 Đêm qua đi quá vội vàng, sơn cốc này là Lượng ngẫu nhiên phát hiện lúc còn sống, không nghĩ tới sau một trăm năm lại vẫn bảo trì nguyên dạng. Trong sơn cốc không có người sinh sống, chim cá muôn thú, tự do lui tới, rất giống tiên cảnh.
60 Mắt thấy nhóm quan binh vọt tới, Cổ Nhược Phong theo thói quen muốn bảo vệ Phong Huyết Lân ở sau lưng, mặc dù năng lực Phong Huyết Lân dũng mãnh, nhưng hiện giờ hạn chế mười bước, cảnh tượng lúc này hỗn loạn như vậy, ai cũng phải bảo vệ không cho phép xảy ra điều gì ngoài ý muốn!Nhưng nghĩ tới Cổ Uyển Ngưng bên cạnh, vừa muốn đưa tay mang nàng ra sau lưng, Cổ Nhược Phong liếc thấy Hỏa Diễm đã nhanh hơn nàng một bước nghiêng người ngăn Cổ Uyển Ngưng ở phía sau hắn rồi!Trước Hỏa Diễm định đưa tay kéo Cổ Uyển Ngưng về phía sau lưng, nhưng đến lúc lại đành thu tay về!Một cảnh này cũng không tránh được ánh mắt của hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ở gần đó! Cổ Nhược Phong quay đầu nhìn Phong Huyết Lân, đều thấy được cân nhắc từ trong đáy mắt đối phương, Cổ Uyển Ngưng cùng Hỏa Diễm, hình như… có không ít chuyện xưa?“Đại nhân, Ngọc Lưu Phong này sao có thể ở đây chứ! Tiểu nhân chưa từng thấy qua!” Chưởng quỹ trung niên ở phía sau quầy “Vụt vụt vụt” chạy đến đứng bên cạnh thủ lĩnh, cúi thấp đầu nịnh nọt nói.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 15