21 Một thân quần áo ngắn gọn, không nhiễm một tý bụi trần, thân thể gầy gò lại mạnh mẽ cao lớn. Mày kiếm dậm, mắt sáng lập lánh như sao, cái mũi trơn bóng rất thẳng hoàn mỹ đến tuyệt vời, môi mỏng màu hồng, rất thu hút rất mị hoặc.
22 Không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, kéo tay Huyết Vương một cái, đôi mắt trong phút chốc tràn đầy đau lòng, ngược lại hưng dữ nói: “Người nào thương tổn chàng?!”Nàng biết hắn thật sự là tay chói gà không chặt, ngay cả năng lực tự vệ cũng không có! Miệng vết thương trên tay rất dài, nghiêm trọng đến chướng mắt!Sát khí tỏa ra ngoài, ngay cả Sở Dạ Minh luôn luôn băng lạnh cũng cảm thấy uy hiếp!“Ha ha, có lẽ Huyết Vương phi không biết, đây chính là Huyết Vương tự mình làm.
23 Huyết Vương, không, Phong Huyết Lân, nhìn người đứng ở bên cạnh mình, cùng mình cầm tay mà đứng là cô gái mặc áo đen kia, gió thổi qua, có bao nhiêu mê người.
24 Cổ Nhược Phong bị một hồi âm thanh huyên náo đánh thức, chân mày nhíu lại, mở hai mắt ra, có chút mê mang nhìn màn tơ trên giường, vẫn có chút không rõ ràng lắm mình đang ở phương nào.
25 Cổ Nhược Phong nghi hoặc nhìn Phong Huyết Lân toàn thân tràn đầy sát khí, con ngươi trở nên thâm thúy, sợ rằng chiếc vòng tay Huyết Ngọc này còn có ý nghĩa sâu xa hơn so với những gì mình thấy!Yên lặng đứng quan sát diễn biến ở trong lồng ngực của Phong Huyết Lân.
26 "Huyết tộc?" Phong Huyết Lân nghi ngờ, hắn chưa từng nghe qua cái từ này, đây là một chủng tộc sao?"Ừ, chàng đã quyết định nói cho ta biết, vậy ta cũng sẽ nói cho chàng biết thân phận của ta.
27 Cổ Nhược Phong kinh ngạc trợn to hai mắt, tam đại sơn trang cũng có thế lực của hắn?!Ba sơn trang này, không phải cái nào cũng khiến Mộ Dung Tô suy tính sao?Thật không biết nếu Mộ Dung Tô nghe được câu này sẽ có cảm tưởng gì, đoán chừng sẽ phát điên thôi!Cầm tay Phong Huyết Lân từ từ bước chậm trên đường nhỏ, cẩn thận hồi tưởng về người của tam đại sơn trang lúc tụ hội ở Vân Hồ.
28 “Hả? Mang theo thánh chỉ?” Chân mày Cổ Nhược Phong khẽ nhếch, những người đó thật có can đảm. Cùng Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là ý cười nồng đậm.
29 “Chủ tử, Lý Văn tới. ” Võng đi đến, cung kính hồi báo. “Chủ tử, hạ nhân đã tập trung ở cửa. ” Lượng đi vào theo. “Mang vào. ” Giọng nói của Cổ Nhược Phong đầy uy nghiêm, khiến cho hạ nhân đứng ở cửa vừa vặn có thể nghe thấy, quay đầu, nhẹ nhàng nói với Phong Huyết Lâen: “Đây là người mà Si Mị Võng Lượng đã chọn hôm qua, phu quân nhìn xem có người nào hợp ý chàng hay không.
30 Quỷ quái tốc độ phi thường nhanh mang vào một chiếc băng ghế dài, chính là cái ghế mà Si bị phạt! Trên mặt vẫn đầm đìa máu đỏ chói mắt!“May mà ta còn chưa mang đi tẩy rửa, bằng không lại phải tẩy rửa một lần nữa rồi.
31 Trong xe ngựa sang trọng, Cổ Nhược Phong nhàn nhã ngồi, thưởng thức đồ trang trí lộng lẫy trong xe ngựa, Phong Huyết Lân ngồi bên kia gương mặt buồn bã, tại sao, tại sao, tại sao Phong nhi không ngồi ở bên cạnh mình!Cuối cùng, cặp mắt vừa lườm, ánh mắt tức giận như muốn ăn thịt người thẳng tắp bắn về phía Vạn công công đang núp ở trong góc, đều tại ngươi! Tại sao ngươi đi theo lên xe!Vạn công công vốn đã gục đầu lại càng thêm chui người vào trong góc, Huyết Vương này tại sao lại khủng bố như vậy chứ? Trước kia không phải lúc nào hắn cũng lạnh lùng không để ý tới người khác sao?Cổ Nhược Phong cảm nhận được khí tức quanh người dao động, lúc này mới keo kiệt đem ánh mắt phân chia cho Phong Huyết Lân, người này lại làm sao vậy? Kể từ sáng hôm nay khi biết được năng lực của hắn đã khôi phục, Cổ Nhược Phong liền không ở trước mặt người khác bảo vệ hắn nữa.
32 "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng còn chưa lên tiếng, ngài như vậy hình như. . . . . . " Có hiềm nghi đoạt quyền? Phong Huyết Lân mở miệng nói, nhưng không nói hết, giữ lại không gian có chút suy nghĩ xa xôi.
33 Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đi theo phía sau Mộ Dung Tô và Tuyết Hàm, cả đám cung phi đi ở cuối cùng, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía hành cung.
34 "Hoàng Nhi…" Mộ Dung Tô nhìn về phía Phong Huyết Lân, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ hiền lành, giống như người phụ thân nhà dân chúng bình thường, " Tới bái kiến mẫu phi của con đi.
35 Tròng mắt bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy gì của Mộ Dung Tô nheo lại, liếc nhìn Phong Huyết Lân đang trầm mặc ở bên cạnh, giận mà quát lên: “Cổ Nhược Phong, ngươi rất không để trẫm vào trong mắt rồi!”“Hoàng đế quả nhiên là cao thủ giả bộ.
36 “Rầm!” Cửa chính phủ Huyết Vương vừa đóng, Phong Huyết Lân quăng Ôn Vận Lan ra ngoài như quăng mầm độc. Vẻ mặt Si Mị Võng Lượng ở bên cạnh cả kinh không giải thích được, Huyết Vương làm sao vậy? Lúc trước không phải là bộ dạng oán trách, bi thương, hoài niệm sao?“Còn không đi chuẩn bị nước nóng?!” Chân mày thâm thúy của Cổ Nhược Phong nhếch lên, ra vẻ đã sớm dự đoán được.
37 “Chủ tử, người đã xử lý tốt. ” Si nơm nớp lo sợ đứng ở sau cửa hồi báo, không biết thương thế của Lân chủ tử thế nào. Cho dù mới làm thủ hạ của Phong chủ tử hơn nửa tháng ngắn ngủi, nhưng chuyện mỗi ngày phải xử lý ước chừng còn ít hơn chuyện gặp được trong một năm.
38 "Chủ tử. " Mị bưng trên tay một đĩa điểm tâm tinh xảo vừa mới được làm ra lò. Cổ Nhược Phong tiếp nhận, một tay nắm chặt tay kia của Phong Huyết Lân, một tay khác lấy một khối điểm tâm đưa tới bên miệng Phong Huyết Lân, hết sức quan tâm, tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng với hình phạt phía đối diện.
39 Editor: Dung SaBởi vì nội thương của Phong Huyết Lân nghiêm trọng, Cổ Nhược Phong dứt khoát để cho hắn nằm ở trên giường cả ngày, nào là súc miệng rửa mặt hay là ăn cơm ăn canh, một mình Cổ Nhược Phong ôm lấy mọi việc, sau khi phòng tân hôn được sửa sang lại lần nữa chỉ có tứ quỷ Si Mị Võng Lượng mới có thể đem đồ đi vào.
40 Editor: Dung Sa Đội ngũ chậm rãi mà đến, phía trước là bốn con ngựa cao to phân thành hai hàng mở đường, thị vệ Huyết vương phủ sắc mặt nghiêm cẩn ngồi phía trên, nghiêm chỉnh huấn luyện, ngay sau đó là hai con ngựa màu đỏ thẫm tinh khiết rực rỡ lôi kéo buồng xe lịch sự tao nhã, nối tiếp lại là bốn con ngựa phân thành hai hàng, phía sau nữa là hai mươi mấy thị vệ đi bộ theo! Phô tương như vậy, tuy không phải rất nhiều người, nhưng so với bất kỳ nữ tử nào lại mặt cũng khí thế hơn.