1 Trong tiệm " Vua cà phê ", một ông bụng phệ cười to, nói giọng khả ố: - Bọn nhà báo chính là lũ quỉ nhập vào đấy! - Ông ta đặt tờ báo xuống bàn, - đúng là những tên đểu cáng, bịp bợm! Bàn ông ta ngồi ăn sáng có cả thẩy ba người.
2 Chàng nhận được thư hôm trước thì hôm sau xảy ra chuyện cãi vả ở tiệm cà phê, khi mà cái ông bụng phệ đó đọc báo và nói: - Quỷ dữ ẩn trong người bọn nhà báo.
3 Vào ngày thứ bảy sau đó ba tuần, có một ông người to như cái thùng phi, mặt tròn bước vào phòng làm việc của ban biên tập, lúc đó Trobo và năm người nữa đang làm việc: - Ngài Balogh Trobo là ai?.
4 Sau bữa trưa, Iđo len lén lấy tờ báo trong phòng cha ra xem. Lẽ ra nàng có thể lấy tờ báo đó một cách tự nhiên trước mặt cha, hoặc là nàng có thể ngồi ngau cái ở chiếc ghế bành cạnh bànviết trong phòng cha mà đọc, thế nhưng nàng mới ở trường dòng về được vài tuần nay.
5 - Lễ giáng sinh cuối cùng của ta ở trong trường dòng đây! - Iđo thầm nghĩ khi đã bước vào học lớp tám. Buổi tối hôm đó, cũng có vài học sinh mồ côi còn ở lại trường ngồi ăn bữa tối cùng với các nữ tu và các nữ giáo sĩ.
6 Khóa học năm lớp tám sắp kết thúc cũng là năm cuối của trường trung học đang đến gần. Cô cong ái của nhà đại lý rượu không những được điểm xuất sắc khi cha nàng gửi rượu đến, mà con ngay cả khi cha nàng không nhớ đến tặng rượu nhà trường cũng vậy.
7 Cuối tháng mười một, nữ giáo sĩ Iloma thì thầm với Iđo trong phòng ăn trưa: - Cha em đang ở thủ đo đấy. Em hãy mượng báo ở phòng và giám đốc mà xem. Ông đang có vụ kiện cáo gì đó đối với một đại lý rượu người Balan.
8 Iđo lại chờ và tiếp tục chờ… Không hiểu vì sao bà nam tước ấy lại không về nhà nàng ? Chắc chắn vì bà ta không viết thư đến cho cha nàng, hoặc là bà đã đề sai địa chỉ.
9 Iđo ngồi giữa hai nữ tu trên tàu hỏa, người nàng cứng đơ cứ như là chạm phải gió mạnh thổi hai bên. Nàng cảm thấy có một linh hồn ấm áp đang lượn trên đầu nàng.
10 I-đo đắm mình vào thưởng thức những suy ngẫm về cuộc sống, như là người sau một thời gian dài khao khát ước mong giờ mới đến được nước I-ta-li-a… Nhưng lại đúng lúc rét mướt của tháng mười hai, cuối năm.
11 Ba giờ chiều ông Pêter về đến nơi. Trên ô tô còn có một người nữa, người đó mặc áo khoác màu nâu pha vàng nhạt, một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ ống cao, nhưng chiếc ô tô chỉ đi lướt qua nhà chứ không dừng lại.
12 Mưa đã ngừng tơi, những luồng gió lành lạnh của mùa xuân thổi trên đường phố đẫm nước. Những người đi dự hôn lễ chỉ ngồi vừa ô tô của ông Pêter. Cô dâu, chú rể, cha cô dâu, và ông kế toán Bôgar là người làm chứng, còn người làm chứng thứ hai đã ngồi trong ô tô, đó là anh tài xế.
13 Trobo không muốn mang Iđo về căn nhà của cha mẹ chàng không phải vì chàng sợ phải giải bày trước em út, họ hàng của chàng sự ràng buộc với Iđo. Mà chàng sợ rằng Iđo không đủ sự kính trọng để cho Zôlan ( em gái chàng) đặt môi hôn khi gặp.
14 Ở Viên, Tro-bo đã đánh điện đi cho Mi-key Pisto bạn của chàng ở Muy-chen. “Tám giờ tối, mình sẽ đến ga cùng vợ mình. Bạn hãy tìm cho mình một căn buồng có hai phòng ở khách sạn, bạn sẽ ở lại ăn tối cùng chúng mình”.
15 Đúng chín giờ sáng, Tro-bo gõ cửa: - Tôi đây, thưa tiểu thư, nếu như tiểu thư chưa thay áo, tôi sẽ xuống dưới đứng đợi. I-đo mở hé cửa nhìn ra, Tro-bo nói tiếp: - Tôi đã dạo chơi nửa giờ rồi.
16 Chiều hôm đó, họ may mắn vì đã tìm được nhà, đó chính là ngôi nhà của ông chánh án. Ngôi nhà đó thích hợp với họ. Đồ gỗ trong nhà đã có sẵn mà lại không phải là loại mô-đéc, có lẽ chúng đã phục vụ bốn mươi năm thâm niên cho đôi vợ chồng ông chánh án rồi, - phòng khách, phòng ăn và phòng làm việc của ông chánh án đều có cửa sổ nhìn ra vườn Ăng-lê.
17 Buổi sáng hôm ấy, tình cờ I-đo quen với một phu nhân người Đức cạnh nhà nàng. Người phụ nữ hàng xóm này đang đứng bên cạnh bậc thang chải chiếc áo lính thủy của một bé trai, vừa lúc đó I-đo cùng với Ka-ti đi chợ về.
18 Những ngày sau đó, I-đo không buồn nhìn đến Tro-bo. Tro-bo cũng chẳng hỏi nàng có sao không. Họ chỉ chào hỏi nhau lịch sự như những người không quen nhau.
19 Sau khi đưa đám bác Bo-laz về, ngồi ăn trưa, Tro-bo nói: - Tiểu thư có cho phép tôi hỏi một câu chăng? - Xin mời ngài. - Vì sao tiểu thư không đeo đồ trang sức như là những phụ nữ khác? - Để làm gì, thưa ngài? - Để cho mọi người nhìn thấy.
20 Ngày hôm sau, Tro-bo tỉnh dậy, trong lòng vẫn còn khó chịu. Ở bàn ăn sáng, chàng chỉ nhìn thấy có mỗi chiếc tách cà phê của mình. Kể ra cũng có lần chàng ngồi ăn sáng một mình, nhưng hôm nay chàng lại cảm thấy bất bình thường.